Volecia Plafcan
(Nguyễn Bích Liên Dịch)



Vào mùa hè năm đó, chúng tôi đến bờ hồ đúng vào lúc mặt trời lặn. Chúng tôi ở lại trong một căn phòng nhỏ, một nơi yên tĩnh chỉ cách bờ hồ chừng vài mét. Vào buổi tối, rất nhiều những ngôi sao trên bầu trời chiếu sáng lấp lánh. Tôi và Jim đứng trên chân cầu và cố rướn người với tới những ngôi sao bằng những cái vợt bắt đom đóm. Vẫn là tiếng kêu quen thuộc của con chim cú. Có lẽ là nó biết chúng tôi đến, nên nó kêu lên như để chào mừng vào đêm đầu tiên chúng tôi đến đây.

Tôi và Jim giúp mẹ cất những đồ ăn vào, quét dọn bàn ghế, và chuẩn bị giường ngủ. Sau khi ăn hai cái bánh mì kẹp xúc xích, khó khăn lắm tôi mới có thể mặc bộ đồ bơi vào được. Bơi lội ban đêm là chuyện bình thường đối với những người đi nghỉ hè, hơn nữa, lại có một cái đèn rất lớn chiếu sáng nên mọi người không phải bơi trong bóng tối. Điều quan trọng nhất là không ai được bơi một mình. Tôi và Jim biết chắc chắn là có nhiều người đang tắm ở đó trước khi chúng tôi tới, nên chúng tôi sẽ không bị sợ dù chúng tôi không đi cùng bố mẹ.

Bố mẹ tôi đang ngồi trên chiếc xích đu. Jim thách tôi bơi đua. Tôi và Jim là những người đến sau nên phải tắm sau. Chúng tôi cảm thấy sợ bởi vì những người khác đã nói là họ chuẩn bị để về nhà ngay bây giờ.
Jim và tôi, cả hai đều là những tay bơi giỏi. Thế nên chúng tôi đã cùng bơi đến đích rồi bơi ngược trở lại, và bơi đua thêm một vòng nữa. Chúng tôi bơi một hồi rồi nhìn thấy mọi người đang đi về, đây cũng là lúc chúng tôi nên trở về phòng trọ.

    - Hãy tới đây, Jim. Tôi quay lại phía Jim và nói.
    - Chị thấy một bóng mờ trên mặt nước. Đó là bóng một cô gái nhỏ và chị có thể nghe tiếng cười khúc khích văng vẳng ở đằng xa.

Tôi nhìn Jim, và khi tôi quay nhìn lại phía bờ hồ để chỉ cho Jim thấy, thì cô ta đã biến mất. Cô ta đã không làm tôi sợ. Không hiểu sao, tôi cảm thấy cô ta rất thân thiện. Chúng tôi cùng nhau chạy về nhà trọ. Bố mẹ tôi đã vào trong nhà rồi.

    - Mẹ ơi. Tôi bắt đầu kể:
    - Con đã thấy cái gì đó trên bờ hồ tối nay mẹ ạ. Con không nghĩ là nó ở đó.
    - Nó là cái gì vậy, con gái của mẹ? Mẹ tôi hỏi với vẻ thờ ơ bởi vì bà đang chải tóc và sửa soạn giường ngủ.
    - Mẹ, đừng nghĩ là con nói gàn dở đấy nhé. Nhưng, con đã thấy một cô gái đang đứng trên mặt hồ. Cô ta đang cười khúc khích. Nói xong, tôi chờ đợi mẹ tôi sẽ nói gì.
    - Ồ, Jamie, con…Fred! Mẹ tôi bỏ lửng câu nói và gọi bố tôi.
    - Anh có thể vào đây một chút được không?
Bố tôi bước vào và Jim cũng đi theo.
    - Có chuyện gì vậy, Marge? Bố tôi hỏi bằng giọng nhẹ nhàng cố hữu của ông.
    - Jamie cuối cùng cũng đã nhìn thấy bóng dáng của cô bé. Mẹ tôi nói với bố tôi như vậy.
    - Chuyện nầy xảy ra cũng đã lâu rồi, nên tôi muốn mình hãy chia xẻ cùng các con.
Mẹ quay lại phía tôi và hỏi:
    - Con đã bị sợ, đúng không, con gái của mẹ?
Tôi ngồi trên giường gần mẹ tôi và bà đã kéo tôi xích lại gần hơn. Bố tôi thì ngồi trên ghế.
    - Bố sẽ kể cho các con nghe về chuyện nầy, và có thể điều nầy sẽ làm cho các con cảm thấy an tâm hơn khi gặp lại cô bé đó.

Bố tôi luồng những ngón tay qua mái tóc của ông. Jim hoàn toàn không hiểu bố tôi đang nói về chuyện gì.
    - Bố, bố đang nói về chuyện gì vậy?
    - Jamie đã nhìn thấy bóng dáng của một cô bé, cô ta đã chết đuối ở đây nhiều năm về trước.
Bố tôi vòng tay ôm Jim và kể tiếp:
    - Ann Clemens chỉ mới có 4 tuổi khi chuyện đó xảy ra. Gia đình của cô bé đã đến đây khoảng một tuần. Ann bị mộng du, nó đã có thể đi khi đang còn ngủ. Một buổi tối nọ, khi cả gia đình đang ngủ, cô bé Ann đã đi ra ngoài trong bộ đồ ngủ. Cô bé đã đi về phía bờ hồ, và mọi người nghĩ là cô bé đã bước qua chân cầu và nhảy xuống hồ.
Bố tôi ngồi lại vào chiếc ghế của bố rồi kể tiếp:
   - Những người đánh cá đã tìm thấy thi thể của cô bé vài ngày sau đó. Rồi bố kết thúc câu chuyện.
   - Vâng, mùa hè năm đó là khoảng thời gian rất buồn bã. Mẹ tôi nói.
   - Thỉnh thoảng, ai đó sẽ nhìn thấy cô bé Ann và nghe cô ta cười, nhưng đừng nên sợ hãi cô bé. Mọi người nghĩ rằng, cô bé đang chờ đợi bố mẹ của cô sẽ đến đây với cô. Nhưng từ khi cô bé chết đuối, bố mẹ của cô đã đóng cửa phòng trọ của họ, và chẳng bao giờ trông thấy họ kể từ đó.
   - Ôi, Mẹ, thật là buồn khi điều đó đã xảy ra. Tôi cảm thấy nước mắt đang lăn dài trên má. Mẹ tôi ôm tôi chặt hơn và nói:
   - Con có thể ngủ với mẹ tối nay, con gái yêu của mẹ.

Cảm giác thật là dễ chịu khi được ngủ trong vòng tay của mẹ tôi tối hôm đó, và tôi đã ngủ một giấc ngủ thật bình yên.

Chúng tôi tận hưởng những ngày nghỉ hè cho đến hết tuần, nhưng chúng tôi không gặp lại cô bé Ann lần nào nữa. Có lẽ, cuối cùng bố mẹ của cô bé đã đến để đón cô. Thỉnh thoảng, có khi tôi nghe được tiếng cười khúc khích thật khẽ, tôi nhìn quanh và cứ ngỡ, đó là cô bé Ann Clemens.



(Volecia Plafcan)



02/2012