Vừa đọc xong bài viết “Tuổi Già” của chị Tâm Sương đăng trên trang Web PTG, tôi chợt có cảm xúc muốn viết một điều gì đó về chị.

Phải chăng những người sống đơn độc thường có những cảm nghĩ như nhau. Một năm rồi lại một năm. Thời gian lặng lẽ trôi mau để con số cứ mỗi ngày một tăng thêm trên tuổi đời. Từ ngày tôi gặp chị Tâm Sương đến nay đã gần ba năm. Tôi thương chị không phải vì chị sống một mình đơn độc, tôi thương chị vì chị mất đi người bạn đời bên cạnh cuộc sống vô vàn hạnh phúc của chị. Người mà chị tưởng sẽ mãi mãi bên cạnh chị cho đến trọn đời. Nhưng kiếp nhân sinh khó tránh điều sanh ly tử biệt.

Chị thường gọi tôi là em gái, và đôi khi là cưng của chị. Tôi thương chị, một sự thương cảm khó giải thích. Có lẽ bởi sự nối kết tâm đạo giữa tôi và chị. Lần đầu tiên, chỉ với lời thư ngắn ngủi thương mến chị gởi cho tôi, là tôi trở thành thân thiết với chị. Tôi không biết phải dùng lời như thế nào để trang trải hết những điều tôi cảm nhận về chị. Có điều gì đó thật sâu lắng trong tâm hồn chị, mà với tôi, chỉ có thể nói là tôi có một sự cảm nhận thật sâu sắc về chị.

Mỗi năm tôi có dịp đến thăm chị một lần vào ngày giỗ của chồng chị. Căn nhà xinh xắn mà chị dọn đến ở từ sau ngày chồng chị mất, đó không phải là nơi mà anh chị đã cùng ở khi anh còn sống. Chị muốn dọn đi khỏi căn nhà mà ngày xưa anh chị cùng chung sống với nhau để đỡ nhớ thương, đỡ trống trải khi không có anh bên cạnh. Nhưng căn nhà mới dường như cũng đầy ắp kỷ niệm của anh chị, và hình ảnh của anh vẫn luôn hiện hữu đâu đó quanh chị. Anh đã cùng với chị đi đến bất cứ nơi nào và anh luôn hiện hữu trong tâm tư chị...

Nhìn chị tôi hiểu có điều gì đó khép kín trong tâm tư chị. Một sự hụt hẫng khi mất đi người bạn đời đã từng đem lại cho chị một cuộc sống đầy hạnh phúc và thương yêu. Có lẽ một đôi lần nỗi tiếc nhớ về anh cũng quay quắt chợt về làm giao động tâm tư chị, nhưng tôi hiểu, nhờ vào tâm đạo, chị hiểu cái vô thường của vạn vật: “Trong cái Sinh ta đã thấy cái Diệt, rồi lại đến, rồi lại đi. Có có, Không không. Sắc tức thị Không, Không tức thị Sắc. Cái Vô Minh không là bức tường trước mặt nên con người không cảm thấy cái chướng ngại để mà dừng lại.” Chị đã chọn cho chị một con đường để đi, một cuộc sống thật bình lặng, thật êm đềm. Những sinh hoạt Phật sự ở chùa, ở hội từ thiện, hội người già, hay dạy các em nhỏ học tiếng Việt, đã là niềm vui, là ngàn hoa muôn màu nở rộ nơi con đường hằng ngày chị đi. Chị đã không ngần ngại trải tấm lòng thương yêu bao la của chị cho mọi người trong mọi cảnh khổ ở đời để làm vui, để cuộc sống của chị bớt đơn độc.

Chị sống rất ôn hòa, lặng lẽ, nhưng luôn nở nụ cười. Tôi học hỏi được nhiều điều ở chị. Cuộc sống của mỗi người đều bận rộn. Chị ở cách nhà tôi khá xa, nên thỉnh thoảng chỉ thư từ qua lại và gọi điện thăm nhau. Mỗi lần thư cho tôi, chị vẫn luôn có một lời khuyên ngắn ngủi đầy thương mến. Có lần chị nói:
- Em cứ lo học đi, khi nào học xong rảnh rỗi thì lên chị ngủ lại với chị một đêm, rồi tha hồ mà nói chuyện.
Mãi đến bây giờ, đã hơn nửa năm rồi mà tôi vẫn chưa thực hiện được lời hứa đến chơi ở lại với chị một đêm.

Hằng năm chị vẫn tham gia hội từ thiện về tận Việt Nam để giúp những người nghèo khổ, thiếu thốn. Tôi ao ước có ngày sẽ được cùng đi với chị.
- Cứ từ từ đã, cái chi cũng có cái duyên hết em à. Khi nào em ổn định đã rồi đi theo chị. Đi thì cực, nhưng vui lắm em à.
Chị nói với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt tươi vui đầy nhân ái. Chị hăng hái làm việc từ thiện gần như quên mình.

Chị luôn biết cảm thông cho mọi người. Chị chấp nhận cuộc sống thủy chung của chị để ấp ủ mãi những kỷ niệm hạnh phúc của anh chị. Nhưng với tôi, dường như chị muốn dành cho tôi một chút cảm thông từ tấm lòng nhân ái của chị.
- Em còn trẻ lắm, bước thêm một bước nữa để có bạn lúc tuổi già. Để chị kiếm cho em. Chị vừa nói vừa nở nụ cười thương mến như sự lo lắng của một người chị đối với em mình.
- Thôi chị ơi, em sống một mình quen rồi, biết có tìm đúng một người để có thể là bạn đồng hành không. Sống như chị vậy là vui rồi, rảnh rang để em còn đi theo chị làm việc thiện nguyện chứ.
- Ừ thì tùy duyên.

Dường như lúc đó chị cũng vừa nghĩ đến và hài lòng với cuộc sống đơn độc nhưng thanh thản và an vui của chị.

Thư cho tôi mới đây chị lại viết:
Em ơi !
Happy new coming year of "ong Cop" 2010.
Hãy hát bài hát này nhé !
- Hãy yêu như chưa yêu lần nào...hihi!
- Hãy yêu nhau đi khi rừng thay lá! (bây giờ là mùa Đông, lá thay hết rồi, hãy yêu đi !)

Tôi thầm cám ơn sự cảm thông và thương mến của chị. Nhưng chị ơi, đã không còn nhiều thời gian để mà yêu thương nữa rồi. Có lẽ tôi cũng phải học theo chị, yêu thương mọi người, dang rộng đôi tay để trang trải thương yêu đến tha nhân. Tôi hy vọng “lực sẽ tòng tâm” để tôi có thể đi theo con đường như chị đang đi, và có thể làm được những điều như chị đang làm.