Tiểu Sử Cô Thùy An


Mặt Trời Mùa Đông

1. Không biết từ bao giờ, chị Như không còn tham dự vào những trò chơi trẻ con với tôi nữa. Từng chiều, thay vì ra vườn bẻ cọng bông cẩn làm gương đeo mắt hoặc tướt bẹ lá dừa khô làm xe kéo chạy đua từ hàng chè tàu đến gốc cây sầu đông trước nhà, chị lại ra thềm đứng vẩn vơ, khi thì lắng tai nghe tiếng chim hót chuyền cành, khi thì thả hồn theo đám mây trắng lang thang. Mấy lúc gần đây, chị thường ra đứng bên cửa sổ, nghiêng mái tóc mượt mà, kín đáo nhìn sang vườn nhà bên cạnh, đôi mắt đẹp của chị khẽ chớp, không hiểu chị đang chờ đợi ai. Có nhiều lúc chơi buôn bán một mình buồn quá, tôi dẹp bộ nồi niêu bằng đất vào hộc bàn, chạy đến bên chị Như, tựa đầu vào vai chị, tò mò theo dõi hướng mắt chị. Nhưng tôi chả thấy gì cả ngoài mấy bụi lá gai và hai cây trần bì quen thuộc bên vườn bác Phán Tần. Vườn nhà bác hẹp và xấu hơn vườn tôi nhiều, không biết chị Như đã nhìn thấy gì bên đó?!.

Mấy hôm nay trời chuyển mùa, ông mặt trời cứ mãi dấu mình sau những đám mây xám đục làm áo quần tôi giặt phơi hoài chẳng khô. Rồi những hạt mưa mỏng bắt đầu rải nhẹ bụi phấn lăn tăn trên mặt sông Bến Ngự, mưa bay vào hòn non bộ vườn nhà tôi làm ướt áo các ngư ông, mưa lấm ấm rắc hoa lên chiếc dù xanh của chị Như đi học về, miệng vừa run vừa hát: “Mưa rơi… chiều nay vắng người…”

-Lạnh quá. Lạnh vô hậu.

Chị Như quăng cặp xuống ghế, leo lên giường kéo mền quấn hai chân lại. Một lát, đã đủ ấm, chị giở mền ra, vói tay lấy chiếc cặp căng phồng:

-Tâm ơi, tới chị cho coi cái ni.

Đang chán trước bài sử dài dòng tụng mãi không trôi, tôi xếp vở lại:

-Chi rứa bà?

Chị lôi trong cặp ra hai cuộn len màu xanh đậm:

-Nì, dễ thương chưa? Chị sẽ đan cho Tâm và chị hai cái áo kiểu dài tới đầu gối…

Tôi giật cuộn len, săm soi:

-Màu chi mà giống mụ tra. Răng chị không mua màu đỏ?

Cụt hứng, chị Như nguýt:

-Mi nhà quê quá, màu ni mô đen nhất Huế đó.

-Màu hủ lậu nhất Huế thì có, em không ưa mô.

Chị Như cất cuộn len dưới gối rồi đứng dậy:

-Tâm còn con nít lắm, chả biết cảm thụ màu sắc chi cả. Không thèm cãi với Tâm nữa, chị đi nấu cơm đây.

-Chị nhớ rang bắp tối ni ăn học bài cho mau thuộc nghe.

Chị Như cốc vào đầu tôi:

-Không để cho cái miệng đâm da non.

2. Bụi mưa càng lúc càng dày mang theo sương lạnh. Đêm xuống dần. Mùa đông xứ Huế bắt đầu trong cái rét ngọt ngào thấm vào da thịt vừa tê tái vừa bâng khuâng. Hai chị em cuộn mình trong mền, bật thêm ngọn đèn 100 Watt cho ấm, vừa học bài vừa ăn bắp rang nóng dòn tan.

-Tâm nì, tuần sau lớp chị đi cắm trại ở đồi Vọng Cảnh đó.

Tôi rùn vai:

-Lạnh bắt chết mà cắm trại chi. Chờ ra tết trời đẹp rồi tổ chức có hơn không?

-Khi đó không có thời gian mô. Tụi chị còn phải thi học kỳ, thi tốt nghiệp, rồi còn ôn thi Đại học nữa.

-Em sợ mai mốt mưa gió dầm dề, mấy chị lên đồi Vọng Cảnh hóa thành heo đông lạnh hết.

-Thành chi cũng được. Quan trọng là có những tấm ảnh kỷ niệm ba năm chung học dưới mái trường. Tụi chị bàn với nhau…

Đôi mắt tôi ríu lại, hàng chữ trước mắt nhảy múa lung tung.

-Chị Như ơi, em buồn ngủ quá. Chị cất vở cho em đi.

-Ừ. Xích vô trong một chút để chị đằng mùng.

Tôi kéo mền tận cằm. Hơi lạnh len qua khe cửa lùa vào phòng buốt giá. Tôi thấy những hạt bắp nở bung ngàn bông trắng, tôi thấy chị Như nô đùa cùng các bạn trên đồi Vọng Cảnh tím ngắt hoa mua… tôi chìm vào giấc ngủ say cho đến khi đầu mũi tôi chợt lạnh buốt, đôi má cứng ngắt như biến thành nước đá, tôi mở choàng mắt ra. Gió lùa vào từ hai cánh cửa kính mở toang, tràn ngập căn phòng nhỏ. Đưa tay sang bên tìm chị Như, cảm giác trống không khiến tôi hoảng hốt ngồi dậy. Kìa chị Như! chị đang đứng im lìm bên tấm màn cửa phất phơ, áo manteau dày cộm phủ từ đầu đến chân. Chị điên rồi sao. Nửa đêm không chịu ngủ lại ra cửa sổ hóng làn gió đông lạnh buốt. Tôi định la lên thì bỗng… Từ phía vườn nhà bác Phán Tần, trong đêm khuya tĩnh lặng, một tiếng hát tình tứ bay sang: “Em là gái trong song cửa, anh là mây bốn phương trời…” Giọng ca thật ấm hòa vào tiếng đàn guitare bay bướm lắng sâu vào không gian tím ngắt. Tôi trùm mền kín đầu, chừa hai con mắt quan sát chị Như. Chị vẫn đắm vào giấc mơ màng bên cửa sổ, đôi mi cong khẽ chớp. Dù trời càng lúc càng lạnh, nét mặt chị vẫn tươi như hoa.

3. Buổi sáng đi học, tôi mặc nính chiếc áo len vàng của chị Như. Áo còn mới tinh, vậy mà chị định bỏ để đan áo màu xanh đậm già ơi là già. Mấy người lớn sao nhiều chuyện ghê. Gió từ mặt sông thổi lên lạnh buốt. Trời tạnh nhưng vẫn không thấy ông mặt trời. Ông phiêu du nơi nao cho cỏ cây buồn nhớ nắng, cả tôi nữa, vắng ông rồi tôi chả muốn ra vườn chơi. Chợt có hai điểm sáng màu đỏ lập lòe trước mắt tôi rồi vụt băng qua đường. A, đôi bướm! chưa bao giờ tôi thấy loài bướm có màu sắc rực rỡ như vậy. Phải lại gần xem mới được. Không nghĩ ngợi, tôi chạy theo, không để ý chiếc Honda từ xa trờ tới. Két…két…chiếc xe thắng kịp nhưng bánh trước chạm vào ống chân tôi đau điếng.

-Ui da.

Tôi ngồi bệt xuống đường trước đôi mắt lo ngại của người thanh niên cầm lái. Người phụ nữ lớn tuổi ngồi phía sau lật đật nhảy xuống:

-Trời đất, cháu Tâm đây mà.

Tôi nhận ra bác Phán Tần nhưng hoảng quá, tôi không nói được tiếng nào. Người thanh niên hấp tấp dựng xe bên đường, chạy lại:

-Em có sao không?

Bác Phán Tần đưa tay nắn bắp chân tôi:

-Đau nhiều không cháu?

Tôi thử co duỗi chân. Không việc gì. Tôi hoàn hồn trở lại:

-Dạ… cháu đau sơ sơ thôi.

Bác Phán Tần nhìn người thanh niên:

-Chi à, đây là Tâm em của Như đó.

Hình như cái tên của chị Như đã làm cho anh chàng Chi xúc động. Anh bối rối lượm chiếc cặp văng cạnh đó đem đến cho tôi:

-Em đi có được không? Để anh chở em đến trường nhé.

Bác Phán Tần gật đầu tán thành:

-Phải rồi. Cháu Tâm lên xe anh chở đi học, đừng ngại chi hết. Anh Chi là cháu ruột của bác đó.

Bây giờ thì tôi đã hiểu được lý do chị Như hay đứng bên cửa sổ nhìn sang vườn bác Phán Tần. Tôi cũng đã thấy được mặt mũi anh chàng có giọng hát truyền cảm đã chiếm trọn tâm hồn chị Như xinh đẹp của tôi.

Ngày xưa có gã Trương Chi
Người thì thật xấu, hát thì thật hay.

Mỵ Nương đã tương tư tiếng hát Trương Chi, đến khi gặp mặt chàng thì mộng vàng tan vỡ. Đằng này, khác hẳn chuyện cổ tích, tuy anh chàng này cũng mang tên Chi nhưng lại chẳng xấu trai tí nào. Dáng người cao ráo, mắt sáng mũi thẳng, giọng nói đầm ấm dịu dàng, hỏi làm sao chị Như chê cho được? Ghét ghê! Nghe nói anh Chi ở tuốt bên Vỹ Dạ, nay nhà anh cơi thêm lầu nên bác Phán Tần gọi về “tạm trú” cho tiện đi học. Bác khoe với mẹ là anh đang học Y khoa năm thứ tư. Anh học giỏi đâu tôi không biết, chỉ thấy anh có mắt tinh đời, mới chân ướt chân ráo về đây đã trồng cây si thật đúng chỗ. Từ năm học lớp mười, chị Như đã nổi tiếng là hoa khôi Bến Ngự, càng lớn, chị càng đẹp, càng nết na. Mỗi lần chị đi học về có hàng chục “cái đuôi” bám theo, nhưng chị không để ý đến ai cả. Chị chỉ lo học hành, phụ ba mẹ làm công việc nhà và kèm cho tôi học. Nhà chỉ có hai chị em nên bao nhiêu tình cảm chị dồn hết cho tôi. Vậy mà khi không từ bên Vỹ Dạ vèo sang một anh Chi mày râu nhẵn nhụi đáng gờm. Nếu anh không có giọng ca thiên phú ấy thì đừng hòng gạt tôi ra khỏi trái tim chị Như. Lạy trời cho quỉ tha ma bắt anh Chi đi.

4. Cả tuần nay ông mặt trời cũng lạnh hay sao mà cứ đắp chăn mây ngủ mãi cho cây sầu đông trước sân nhà tôi rụng lá miên man. Người Huế tôi gọi đây là cây thầu đâu. Vào mùa hè cây rất xanh tốt, lá sum suê mang nhiều hơi ấm nên mẹ thường dùng lá lót ổ cho gà ấp. Tôi thích chơi dưới bóng mát của cây và đến mùa thu, khi cây bắt đầu nhú những nụ hoa màu tím nhạt, tôi lại bắc thang lên hái bày hàng buôn bán. Bây giờ trên cây chỉ còn lại những chùm trái tròn đong đưa trong gió lạnh, chắc chúng cũng buồn theo tôi kể từ ngày chị Như bỏ tôi để đi vào thế giới mộng mơ chỉ có chị với anh Chi mà thôi.

Lá rụng khắp vườn. Chỉ có hàng dừa là vẫn xanh tươi đón chào những hạt mưa rơi tí tách. Mưa khóc giọt vắn giọt dài trên mặt hồ đầy bèo tấm, mưa dầm dề từ ngày này sang ngày khác cho trời đất âm u, đường sá bùn lầy. Những sợi mưa trên đường tôi đi học châm buốt thịt da, chả biết có phải lòng tôi đang rầu rỉ hay không mà sao thấy vườn nhà ai cũng xám xịt, buồn thiu. Vậy là chị Như sắp về nhà người ta rồi. Nghe mẹ nói tết này chỉ làm đám hỏi thôi, chờ anh Chi ra trường mới cho cưới. Dù sao, chị Như cũng đã thuộc về nhà khác, càng nghĩ tôi càng ghét cay ghét đắng anh Chi.

Chiều hôm qua mưa rất to, vậy mà anh Chi vẫn chạy xe về Vỹ Dạ lo đám giỗ. Bỗng dưng tôi có một mong ước rất độc ác, lạy trời cho xe anh Chi đi ngang Đập Đá bị nước lụt dâng lên lôi cả xe lẫn người ra cửa Thuận An cho đáng đời! Ai biểu khi khổng khi không tới cướp mất chị Như của người ta.

Sáng nay nghỉ hai giờ sau, một mình thả bộ về nhà sao mà nghe cô đơn theo từng bước. Qua khỏi cầu Ga, trời đang lâm râm bỗng đổ mưa lớn. Quên đem áo mưa, tôi đành đội cặp lên đầu chạy ù về nhà. Đường trơn ướt làm tôi suýt té mấy lần. Đến trước cổng, chiếc dép tôi bị bung quai, bùn văng đầy áo, dính cả vào mặt, tóc tai nước chảy thành dòng. Chưa kịp tìm khăn lau, tôi đã nghe tiếng cười vui rộn ràng nơi phòng khách Vậy là chẳng có dòng nước lụt nào lôi anh Chi đi cả, chỉ có dòng nước mắt tủi thân chảy tràn trề trên má tôi. Ba mẹ đi làm hết, còn mỗi chị Như ở nhà cũng chả thèm chạy ra hỏi thăm tôi đang như con mèo ướt. Buồn quá, tôi nằm vùi xuống giường, mặc cho mái tóc sủng nước, quần áo lấm lem. Vẳng ngoài nhà, tiếng đàn cùng giọng hát anh Chi: …Có hay lúc em về, gót chân bước gieo âm thầm trên đường một mình ngoài mưa, mưa như mưa trong lòng anh…” Tôi bịt tai lại. Không thèm nghe.Tôi ngủ quên trong tiếng mưa rơi đìu hiu trên mái ngói, cho đến khi có tiếng kêu của chị Như:

-Trời ơi, Tâm để đầu ướt mà ngủ hả? Đau đầu đông chết.

Tôi mở mắt nhìn chị Như lăng xăng đi tìm khăn lông lau tóc cho tôi, đầu óc lâng lâng không cảm giác.

-Dậy ăn cơm với chị rồi đi ciné.

-Em không đi mô hết.

-Rứa thì ra ăn cơm. Bữa ni có chả tôm ngon lắm.

-Em không ăn chi hết.

-Ủa, Tâm lạ thiệt đó.

-Em mà lạ với quen chi.

-Bộ Tâm giận chị hả?

Tôi lắc đầu rồi nằm yên nhìn những hạt mưa lăn dài ngoài cửa kính. Có tiếng anh Chi:

-Như ơi, Tâm làm sao vậy?

-Nó không chịu ăn cơm, không chịu đi ciné anh nờ.

-Như xem Tâm có bị cảm mưa không?

Chị Như luống cuống đặt tay lên trán tôi:

-Anh Chi ơi, trán nó lạnh ngắt. Anh mau xuống bếp làm dùm Như một cái lồng ấp để sưởi cho nó.

-Được rồi. Như lấy dầu xoa tạm cho Tâm đi.

Tôi nhắm mắt hít lấy mùi hương bạc hà dễ chịu đang tỏa ra từ bàn tay mềm mại của chị Như. Sao nghe lòng rưng rưng. Bỗng một làn khói đen mù mịt từ bếp xông thẳng vào phòng làm hai chị em ho sặc sụa. Chị Như vừa thở vừa la:

-Anh Chi, bộ anh đốt nhà hả?

Anh Chi xuất hiện nơi cửa phòng, nước mắt nước mũi ràn rụa:

-Than còn nhiều củi quá, lại bị ướt, anh thổi hoài mới cháy được. Chờ nghe.

Anh biến đi một thoáng rồi trở lại với chiếc lồng ấp tròn trịa trên tay, màu than hồng ửng lên ấm áp. Chị Như loay hoay:

-Để Như sưởi đôi bàn chân của Tâm trước. Anh bắt mạch cho nó thử xem.

Nhìn nét mặt lo lắng của chị Như, cả anh Chi nữa (anh cũng tỏ ra quan tâm đến tôi quá đấy chứ), tôi bỗng hối hận. Đúng tôi là một con bé ích kỹ, không xứng đáng với tình thương của chị Như chút nào. Tôi thương chị Như có nghĩa là tôi muốn cho chị được hạnh phúc. Vậy thì anh Chi đó. Anh có học, con nhà đàng hoàng lại đàn giỏi hát hay, rất hợp với tâm hồn bay bướm của chị Như. Hạnh phúc chắc chắn sẽ đến với anh chị, tại sao tôi lại cản ngăn một mối tình đẹp như thế? Rồi mai đây, tôi sẽ lớn, tôi sẽ có những phút giây mơ mộng như chị Như và tôi cũng sẽ yêu…Tình yêu dẫn dắt con người vào một thế giới lung linh muôn màu sắc và chị Như đang say sưa trong vầng hào quang đó. Tôi đã sai lầm khi muốn giữ mãi chị trong vùng trời thơ ấu của tôi. Tôi hư quá. Vậy mà chị Như không trách tôi một lời, còn lo cho tôi đủ thứ. Nghĩ mà thương chị Như ghê. À, mà cũng… hơi hơi thương anh Chi nữa.

Anh Chi nắm cổ tay tôi một lát rồi buông ra:

-Không sao. Mạch vẫn bình thường.

Tôi ngồi dậy, hơ hai bàn tay lên lồng ấp, xoa xoa vào nhau rồi ép tay vào má. Ấm ghê.

-Tâm còn mệt không ?

-Em khỏe rồi.

Nét mặt chị Như tươi lại. Chị vén những sợi tóc lòa xòa trên trán tôi, rồi vuốt má tôi âu yếm. Tôi được thể:

-Chị Như ơi, em đói bụng.

-Thì ra ăn cơm với chị.

-Em đi ciné nữa.

-Hay quá. Rứa mà mai chừ Tâm làm chị lo bắt chết.

Tôi theo chị ra phòng khách. Anh Chi đưa cho tôi viên thuốc và ly nước lọc.

-Em không đau mà.

-Em cứ uống để phòng xa. Ngoan.

Thuốc không đắng nhưng tôi vẫn giả vờ nhăn mặt. Anh Chi và chị Như cùng nhìn tôi thương yêu. A, có thể vậy mà hên. Tôi sẽ có thêm một người anh nữa để tha hồ nhõng nhẽo.

Chị Như sửa soạn bàn ăn. Anh Chi cầm cây đàn vui vẻ bảo tôi:

-Anh hát tặng Tâm một bài nghe, để mừng Tâm đi học về bị mắc mưa mà không sao cả.

Giọng anh Chi lúc nào cũng hay như ca sĩ: “Em bước vào tuổi mười lăm, bao mới lạ đến dần theo tháng năm, bao ước vọng và mộng mơ…”

Tôi ngồi im trên ghế dựa, vui vui nhìn lên cây sầu đông đang rung rinh những chùm quả trơn bóng trẻ trung. Mưa đã tạnh hẳn, lần đầu tiên trong mùa, ông mặt trời len ra khỏi đám mây, soi ánh mắt rạng ngời xuống trần gian làm cây lá trong vườn tôi như mướt xanh hơn.

THÙY AN