MÙA  XUÂN  VĨNH  HẰNG


Nguyên tác: Pandora and the Box
Tác giả: Margery Green

THÙY AN phóng tác

*


Thuở ấy, trần gian là một thiên đường. Hoa xuân đua nở khắp nơi, không bao giờ tàn úa và mọi người đều là trẻ thơ, lòng không vướng bận chút ưu phiền. Không cần phải có cha mẹ trông coi, vì ở đây không có điều gì nguy hiểm. Điều kỳ diệu hơn cả là các em không bao giờ cãi nhau, không bao giờ khóc. Thực phẩm, áo quần… mọc sẵn trên cây, khi cần, các em chỉ việc đưa tay ra hái.

Đời sống thật là thích thú, không có những nhọc nhằn bất hạnh, những đớn đau buồn rầu. Các em sống êm đềm bên nhau giữa một bầu trời huyền diệu, chỉ có nắng vàng gió nhẹ và không gian đầy ắp tiếng cười trẻ thơ.

Nhưng rồi, Thiên Đường Hạnh Phúc ấy không còn nữa kể từ ngày cô bé Diệu Hiền đến thăm nhà cậu bé Khôi Ngô.

Vừa bước chân vào nhà, Diệu Hiền đã chú ý ngay đến một chiếc hộp lớn chạm trổ rất đẹp, nằm trên sàn gỗ bóng. Cô bé hỏi:

-Cái hộp gì thế?

-Tôi không biết.

-Tại sao bạn lại không biết chứ?

Cậu bé gạt đi:
-Chúng ta hãy vui chơi và đừng nhìn chiếc hộp nữa.

Ngày qua ngày, Diệu Hiền vẫn nô đùa cùng các bạn, vẫn hái ăn những trái ngon trên cây, vẫn nhảy múa hát ca… nhưng cô bé không làm sao quên được cái hộp bí ẩn. Tính tò mò dục đôi chân cô bé tìm đến nhà Khôi Ngô. Cô hỏi đi hỏi lại nhiều lần:
-Bạn ơi, hãy nói cho tôi biết, cái hộp này ở đâu ra thế?

Không thể im lặng mãi được, Khôi Ngô tiết lộ:
-Một vị thần đã giao cho tôi giữ, nhưng không nói cho tôi biết trong hộp có gì.

-Vị thần ấy thế nào?

-Ông có nét mặt rất tươi, đội mũ lông chim và cầm cây gậy dài khắc hình hai con rắn quấn vào nhau rất sinh động.

Diệu Hiền reo lên:
-A, đó là thần Định Mệnh. Chính ông đã mang tôi đến đây. Như vậy, chiếc hộp này có thể là hành lý của tôi, bên trong có đồ chơi, quần áo đẹp và cả thức ăn ngon nữa.

Khôi Ngô nắm tay Diệu Hiền:
-Không phải đâu. Bạn hãy ra ngoài chơi và đừng động đến cái hộp này.

-Bạn ra trước đi.

Còn lại một mình, Diệu Hiền nghĩ thầm: “Thật là ngốc nghếch, mình phải làm cho Khôi Nguyên sáng mắt ra mới được.”

Cô bé say sưa ngắm nghía cái hộp bí ẩn. Hộp làm bằng một loại gỗ thẩm màu, bóng loáng như gương, xung quanh chạm trổ hoa trái và những khuôn mặt người ẩn hiện trong đám lá mỹ thuật. Ngay giữa nắp, là gương mặt dễ thương nhất, dường như đang thầm thì với Diệu Hiền: “Sao không mở hộp ra hở cô bé? Có hại gì đâu? Cô sẽ thấy được những điều thích thú đấy.”

Diệu Hiền cúi xuống, thử nâng một góc hộp lên nhưng không nổi, cái nắp nặng quá sức cô. Cô lại sờ ngoài mặt nắp. Nắp không có khóa, mà được ràng vào hộp bởi một sợi dây làm bằng vàng có thắt một cái gút lạ lùng, không thấy hai đầu dây đâu cả.

Qua cửa sổ, tiếng cười đùa vui vẻ của đám trẻ bên ngoài vọng vào làm nao nức lòng Diệu Hiền. Sao mình không rời bỏ chiếc hộp quái quỉ này để tham dự vào cuộc chơi cùng các bạn nhỉ? Nhưng khuôn mặt dễ thương trên nắp hộp dường như mỉm cười thúc giục và tay cô bé vặn nhẹ sợi dây. Như có phép lạ, cái gút tự động mở bung ra.

Diệu Hiền hết hồn, suy nghĩ: “ Rồi Khôi Ngô sẽ nói sao đây, mình phải cột nó lại nhanh lên mới được.”

Nhưng Diệu Hiền chẳng thể nào nhớ nổi các gút đã thắt ra sao và hình như sợi dây vàng cũng không chịu để cho cô cột lại. Cô bé tự nhủ: “Khi Khôi Ngô vào trông thấy sợi dây đã tháo ra, bạn ấy sẽ chả bao giờ tin là mình chưa nhìn vào trong hộp đâu.”

Văng vẳng từ trong hộp, có tiếng gọi cô bé:
-Diệu Hiền ơi, thả chúng tôi ra đi, chúng tôi sẽ chơi đùa cùng bạn. Hãy thả chúng tôi ra.

Ngay lúc ấy, Khôi Ngô trở về đến cửa. Nếu cậu bé kêu lớn lên cho Diệu Hiền dừng tay lại, thì chẳng bao giờ cậu biết được bên trong hộp chứa những gì. Tính tò mò đã khiến cậu để mặc cho Diệu Hiền mở nắp ra.

Nắp hộp vừa nhấc lên, căn phòng bỗng tối sầm lại và trên không trung vang tiếng sấm chớp ầm ầm.

Nhìn vào hộp, Diệu Hiền trông thấy những sinh vật nhỏ bé có cánh, bay túa ra khắp phòng như một đám mây. Chúng như những con muỗi điên cuồng giận dữ, ào đến chích vào hai đứa bé. Khôi Ngô la lên:

-Ui da, đau quá. Diệu Hiền, sao bạn lại mở nắp hộp ra thế?

Diệu Hiền không trả lời vì cô bé cũng bị chích đau điếng. Cô ngồi bệt xuống sàn nhà và khóc nức nở. Cô cảm thấy mình có lỗi vì đã không nghe lời Khôi Ngô. Khôi Ngô ngồi quay mặt phía khác, cậu bé cũng biết mình đáng quở trách như cô bạn gái đang gục mặt bên chiếc hộp bất hạnh kia.

Bỗng có tiếng gõ nhè nhẹ phía trong hộp. Diệu Hiền ngẩng đầu, tính tò mò lại nổi lên:
-Gì thế? Ai thế?

Một giọng nói ngọt ngào, nhỏ nhẹ trả lời:
-Hãy giở nắp hộp ra, rồi bạn sẽ thấy.

-Không, không. Như thế này là quá đủ rồi.

Diệu Hiền lại bắt đầu khóc. Giọng nói nhỏ nhẹ lại cất lên:
-Nhưng tôi không giống lũ QUẤY NHIỄU ghê tởm có kim chích ở đuôi ấy đâu. Hãy cho tôi ra, bạn sẽ không phải hối tiếc.

Diệu Hiền nhìn Khôi Ngô:
-Có nên mở hộp lại nữa không?

-Ôi, bạn đã thả ra quá nhiều QUẤY NHIỄU, thêm một QUẤY NHIỄU  nữa lại càng tệ hại hơn.

Giọng nói trong hộp kêu lên:
-Thật là khó ưa. Diệu Hiền, nếu bạn thả ta ra, ta chỉ xoa dịu một mình cô thôi.

Diệu Hiền đặt tay vào nắp:
-Tôi phải mở ra thôi.

Khôi Ngô chạy lại:
-Để tôi giúp bạn nhé.

Họ cùng nhấc nắp hộp lên.

Một Nữ Thần nhỏ xíu sáng ngời bay ra. Có bao giờ bạn thấy một tia nắng nhảy múa trên tấm kiếng soi chưa? Vị Nữ Thần này trông cũng giống như thế, Bà bay đến hôn lên trán Diệu Hiền và Khôi Ngô, tức thì mọi nỗi đau đớn của hai em biến mất.
-Xin cho chúng cháu biết bà là ai?

-Ta là HY VỌNG. Ta được đặt vào hộp để giúp loài người chịu đựng mọi nỗi đau do lũ QUẤY NHIỄU ghê tởm kia gây nên.

-Ôi đôi cánh của Bà giống như màu cầu vồng.

-Nhờ vậy mà ta có thể làm cho những giọt nước mắt cũng đẹp như những nụ cười.

-Bà sẽ mãi mãi ở bên chúng cháu chứ?

-Bao giờ các cháu còn cần đến, ta hứa sẽ không rời bỏ các cháu. Có thể có những lúc, dường như ta biến mất, nhưng khi các cháu chỉ mong mỏi một chút là sẽ lại thấy ánh sáng đôi cánh của ta.

Bây giờ thì các bạn nhỏ của tôi hiểu rồi chứ? Thần Định Mệnh đã nhốt những QUẤY NHIỄU (đó là những sinh vật gây ra mọi đau khổ, buồn phiền, bệnh tật, đói nghèo…) vào hộp để mọi người trên thế gian này được hạnh phúc vì không phải tiếp xúc với chúng. Nhưng Diệu Hiền đã trót mở nắp hộp ra rồi, cho lũ QUẤY NHIỄU ấy chích hết mọi trẻ thơ. Không ai còn luôn tươi cười nữa và thay vì trẻ mãi, các em lớn lên và già đi. Cả đến hoa lá cũng úa tàn theo thời gian.

Nhưng HY VỌNG đã giữ lời hứa. Ánh sáng của HY VỌNG không bao giờ tắt cho đến tận ngày nay. HY VỌNG làm nhẹ đi mọi gánh nặng của QUẤY NHIỄU, HY VỌNG làm mới lại mọi sự trên thế gian này. Chúng ta sẽ sống ra sao nếu không có HY VỌNG? ./.