Một ngày MÙA HÈ

Tôn Nữ Yến (niên khóa 73-74)



T
ôi từ một tỉnh xa xôi, hẻo lánh của Tây Nguyên trở về thăm lại cố hương..
 
Cứ mỗi năm hè đến, lòng tôi lại náo nức như là sắp đến ngày khai trường thuở xưa vậy.
 
Các bạn biết không, tôi rất sung sướng vì sắp được về thăm lại cố hương. Tôi đang công tác tại một bệnh viện Đa khoa miền núi. Mỗi năm tôi được nghĩ phép một lần và điều mà tôi luôn nghĩ đến trước tiên là trở về Đà Nẵng, thành phố nơi tôi đã sinh ra và lớn lên trong suốt thời gian cắp sách tới trường.
 
Khi tàu hú lên những hồi còi báo hiệu sắp vào ga Đà Nẵng, trái tim tôi thực sự rất hồi hộp bởi vì tôi sắp gặp lại bạn bè thân thương và thành phố quê hương trong nỗi nhớ khôn nguôi.
 
Đà Nẵng sau năm 75 thay đổi rất nhiều, biết bao ngôi nhà cao tầng mọc lên san sát, nhiều con đường đã được mở rộng. Tuy vậy, những nét cơ bản của Đà Nẵng hầu như còn nguyên vẹn. Một mình trên chiếc xe máy, tôi đi từ từ, chậm chậm qua từng con đường quen thuộc. Kià đây con đường Thống Nhất ngày nào tôi cùng bạn Xuân An và Hồng Xuân thả cho tà áo dài bay bay trong gió...Dốc Cầu Vồng, bây giờ không còn nữa. Nó đã được san bằng. Kỷ niệm những ngày đi học hiện về càng lúc càng lớn trong tôi. Tôi nhớ lại cái ngày được tin thi đổ tú tài, tôi và lũ bạn đi ăn chè ở những quán dọc theo Cầu Vồng.
 
 Dọc theo con đường Lê Lợi, tôi tìm về ngôi trường Phan Thanh Giản ngày xưa. Một chút rung động trong tim khiến tôi dừng xe lại, tần ngần nhìn mãi vào ngôi trường. Ngôi trường xưa bây giờ đã mang tên là Lê Qúy Đôn, Và kià những em học sinh ùa ra với những tà aó xanh tung bay. Sao tôi thấy quen thuộc quá! Đó chính là hình ảnh của chúng tôi ngày nao. Rồi những khuôn mặt thân quen, bạn bè hiện về trong ký ức tôi...nào những giờ toán chạy của thầy Đức với 10 bạn nộp bài nhanh nhất, những giờ anh văn hào hứng của thầy Dũng để nghe kể những chuyện vui không có trong bài học, rồi những giờ nhạc của thầy Chanh, giờ văn của thầy Xuân với giọng giảng bài sang sảng, thuyết phục hết chổ chê. Và rồi những lời giáo huấn của thầy Cưng đã hướng dẫn lớp chúng tôi mấy năm cấp II.
    
Tôi nhớ lắm, bạn ơi, tôi nhớ lắm..
 
Tôi nhớ những trái me chua chấm muối ớt dấu dưới hộc bàn, những đêm dài thức khuya để tập trung ôn bài cho kỳ thi tú tài. Rồi những giọt nước mắt buồn vui của bạn bè khi thi đậu và sau đó là chia tay mỗi đứa một phương để lập nghiệp.
 
 Tôi ra Huế và theo học ở trường Cán sự Y tế Huế. Sau 75 tôi ra trường đi làm và có gia đình...Thấm thoát đã gần ba mươi năm ròng rã trôi qua. Con tôi bây giờ cũng đã thành danh rồi, nhưng cảm giác xôn xao cuả thời đi học thì không thể nào quên được. Những kiến thức thầy cô đã trang bị cho chúng tôi khi bước vào đời thật qúy giá. Những khuôn mặt bạn bè thân yêu Xuân An, Bích Ngà, Hồng Xuân, Cam Thảo...và Thanh Vân (tôi mới gặp ở Sài Gòn). Ôi những người bạn yêu qúy của tôi, các bạn có biết nhiều hôm tôi nhớ các bạn quay quắt không? Tôi ước làm sao một lần được sống lại cái ngày xa xưa ấy, ngày mà tôi và các bạn còn vô tư lự cắp sách đến trường, đuà giỡn với bạn bè, trao cho nhau từng quả me, quả ổi. Cái cảm giác sung sướng vô cùng khi nhận bài kiểm tra được điểm cao và ỉu xiù đau khổ khi nhận điểm thấp. Có còn chăng cũng chỉ còn trong giấc mơ mà thôi.
 
Về Đà Nẵng, chúng tôi có dịp gặp nhóm bạn thân. Chúng tôi rũ nhau ra biển ngồi ôn lại kỷ niệm thưở học trò và nhắc lại những khuôn mặt thân quen. Có bạn đã rời xa quê hương, có bạn đã trở về với cát bụi...Một chút xót xa lay động. Chúng tôi, bây giờ, đã sắp đến tuổi ngũ tuần rồi. Ông bà ta đã từng nói "ngũ thập tri thiên mạng". Một ngày nào đó, trong chúng ta không chỉ chia tay với nhau thôi mà còn có thể chia tay vĩnh viễn...
 
Bây giờ kẻ Trung, người Nam; kẻ ở Mỹ, người Canada, có nhớ đến nhau cũng chỉ có thể gặp qua điện thoại hay gỏi hình cho nhau. Còn gặp mặt, xiết tay một lần thật khó phải không các bạn?
 
Cho nên hãy sống hết mình vì bạn bè nhé. Mình sẽ không bao giờ quên các bạn, những người bạn mến thương đã từng chia sẻ bao vui buồn với mình ở mái trường Phan Thanh Giản và mình cũng không bao giờ quên những thầy cô kính yêu đã dạy cho mình biết bao kiến thức để mình ttrưởng thành như hôm nay.
 
Đâu đây vang lên bài hát tha thiết làm mình xúc động thật sự:
 
        "....
       Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
        Hãy ước muốn cho thời gian trở lại
        Bên nhau tháng ngày
        Cho nhau những hoài niệm
        Để nụ cười còn mãi lăn trên những hàng mi, trên bờ môi và trong những kỷ niệm xưa..."
 
 

                                                                                          Kon Tum 2003

 

- trích từ Đặc San Kỷ Niệm 50 năm trường PTGĐN 2004 (Đà Nẵng)-