• Giữa dòng người hối hả ở phi trường Los, mình bắt gặp hình ảnh lặng lẽ của Hoàng Vân với cái nhìn nồng ấm, lòng bỗng chùng xuống, cái cảm giác của "...người từ trăm năm về nhớ dao nhọn..." rõ ràng dễ sợ! Mặc dù đã có hẹn trước với Hội ái hữu Phan Thanh Giản hải ngoại, nhưng vẫn bất ngờ trước người đón... Đó là cái hạnh ngộ đầu tiên khó quên!
    - Seat belt đi, đừng có mơ mà thất vọng tràn trề đó nha! Bà Thương đang chờ ở nhà.

  • Từ Florida, Bà Thương đi chu du rồi đến Cali sớm để dự Đại hội 6 PTG, mới thấy mặt đã đùa - tui "nhợ" ông "quạ", "ngụ" không được đây nì. Nụ cười híp cả mắt thấy mà thương ... bà Thương!
  • Bước qua khoảng sân trồng đủ các loại hoa, đã thấy Diệu Liên cười rạng rỡ, đúng là "nhân diện đào hoa tương ánh hồng" phía sau là phu quân Tâm, tay cầm kéo (!) cắt cành tỉa tút giàn nho và chanh dây.

    Hoàng Vân cũng có một khu vườn dễ thương không kém, hai cô nàng là hàng xóm với nhau, chủ nhân hai căn nhà màu trắng, với vườn cây xanh mượt, sáng sớm nhìn Vân, Liên ngoài vườn tựa hai cánh bướm ... bà đang vờn hoa trong truyện cổ tích dành cho người lớn (đùa tí đừng giận!)

  • Mới 6h sáng, Xuân Quý đã xuất hiện với cà phê bánh mì trên tay. A! Người viết "dòng ký ức" trong đặc san "Nhìn lại một chặng đường" đây rồi! Nhìn vợ chồng Đỗ Xuân Quý mới thấy rằng ta có thể vượt qua nỗi đau nếu bên cạnh có một tấm lòng son.

  • Nhà Hoàng Vân trở thành tụ điểm cho tiền Đại hội 6, bỗng dưng mình có cảm giác đang trôi tuột về quá khứ khi nghe giọng Ái Cầm đang xí - xọn - tau - mi với HV ngoài hành lang. Vẫn chẳng khác xưa, Ái Cầm vào như một cơn gió, tiếng cười giòn như pha lê ... vỡ, đủ đánh thức cả một trời kỷ niệm của tuổi học trò! Đủng đỉnh phía sau là đức lang quân, đã có người phát biểu - Thái Tú Hạp và Ái Cầm là một cặp đôi hoàn hảo - thực chẳng ngoa!

  • Trên văn đàn trước 75, anh Thái Tú Hạp là người mình ngưỡng mộ, sau này đọc Thanh Tịnh Khúc - Tìm nhau trong cõi vô thường, soi tâm tư hiện một vầng trăng xưa - mình mới thực sự "cảm" anh, hôm nay đúng là hết "văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình".

  • Sự xuất hiện của thầy Võ Anh Dũng gây hiệu ứng của cánh chim đầu đàn, tổ ấm HV bỗng rộn ràng, xôn xao, chật ních làm mình thực sự choáng ngợp. Những hình ảnh qúa khứ hiện về bằng xương bằng thịt, những ánh mắt, nụ cười, những bắt tay ấm nồng xuyên suốt bề dày hơn 40 năm!
  • Sau tiết mục ăn uống (HV và các bạn đã chuẩn bị sẵn) đến chương trình tập dợt văn nghệ, âm thanh đã có Việt Hùng phụ trách. Bài hát Đàn chim tha phương trình diễn đồng ca làm mình xúc động. Nhìn các bạn bè vô tư hát nhưng mình thấy trong lòng họ một ước mơ cháy bỏng ngày về lại với quê hương.

  • Sáng ngày 03/ 7/2010 - Tại Mile Square Park
    Sau khi treo xong tấm bandrole của Hội trại đã thấy bạn bè lần lượt kéo về từ nhiều hướng, dưới bầu trời xanh trong, trên nền cỏ mượt, những tấm lòng rộng mở cứ trải dài ra, bao nhiêu chuyện kể, chuyện trường, chuyện đời tưởng chừng không cạn.

  • Cũng tại nơi đây mình cũng không ngờ gặp lại những người bạn đầu niên khoá 62 xa lắc lơ ... Nguyễn Văn Điền, Nguyễn Văn Minh Hoàng, Trịnh Hán Tiến,... như bước ra từ trong mịt mù sương khói thời gian ... Thái Khải Mạn xuất hiện trên đôi tay người chồng - Anh Loan - vì chân đi ... chưa vững, rồi Thể Du, Tường Vy, Thanh Xuân vui tươi tung tăn chân sáo như thuở nào. Qua nhiều câu chuyện mới biết thêm những người bạn năm nay không đến được như Thọ, Sửu, Doanh, Tùng, Kiệt, Hiệp và Linh, Ngọc Lĩnh, Lệ Mỹ, Ly Lan, ... một chút tiếc nuối!

  • Dạ tiệc tổ chức tại Regent West Restaurant (Santa Ana)
    Lúc đầu cứ lo mọi người không đến vì hôm nay đúng Ngày Độc lập (04/7), nhưng rồi số người hiện diện đã đủ đầy, trong số khách mời đặc biệt có Mr. Clark Brown, vị giáo sư đã có thời gian công tác với trường - rất tiếc năm trước thầy Văn không gặp.

    Với những bộ veston, váy đầm, áo dài, những cánh chim trên thảm cỏ hôm qua nay bỗng thành Gentlements and Ladies trong không gian sang trọng của nhà hàng. Đại hội được mở đầu bằng bài phát biểu đầy ắp tình cảm của Ái Cầm, sau đó những bài ca, điệu nhảy và những ly rượu đượm tình làm mọi người quên mất thời gian.

    Cuối cùng, cuộc vui cũng khép lại, nhưng tấm lòng bạn bè đã mở ra bằng những nụ cười, ánh mắt khát khao ngày hội ngộ cho năm tới.

  • Sau Đại hội
    - Khi tiếp xúc với thầy Võ Anh Dũng, Ái Cầm, Diệu Liên, Thanh Nhạn và Hoàng Vân, v.v... mơí hiểu tại sao Hội ái hữu PTG hải ngoại hoạt động rất tốt, bằng tâm huyết của mình, Hội đã đánh thức ước mơ hội tụ của những cánh chim tha phương.

    - ptgdn.com đã kéo chúng ta lại gần nhau hơn, ngoài những chương trình phong phú như thơ, ca, sáng tác, còn lại là một cầu nối những vui buồn cho bạn bè, người thân. Như những con chim cần mẫn, tha từng cọng cỏ đan chiếc tổ PTG dày thêm, lớn thêm mỗi ngày để đủ chỗ cho những cánh chim tìm về ...
    Hằng năm, ngoài những Đại hội, Hội ái hữu còn tổ chức thăm hỏi, mừng tuổi Thầy, Cô trong dịp xuân về, chia sẻ tình cảm và hoàn cảnh cho những học trò khó khăn ở quê hương trong niên khoá mới. Đó là những nghiã cử chỉ có ở mái trường Phan Thanh Giản ĐN, thật đáng tự hào!

    - Gần đây chúng ta có thêm một địa chỉ, một sân chơi mới: ptgdnnk1969@yahoogroups.com ra đời. Hình ảnh Hoàng Vân đêm đêm ngồi lặng lẽ trước màn hình vi tính, kết nối những tấm lòng bè bạn cứ ám ảnh mình mãi. Trong bộ áo lụa trắng dưới ánh đèn, bạn như một viên ngọc toả sáng đã được mài dũa bởi những đau thương, mất mác.

    - Ngồi đối diện với Ái Cầm, nhìn bên ngoài dáng vẻ vô tư, yêu đời không ai nghĩ bạn là người luôn quan tâm đến tha nhân, khi đến Tây Lai Tự (His Lai Temple) một ngôi chùa lớn ở Los, thấy mọi người dường như đều biết đến Ái Cầm, hoạt động hăng say trong lĩnh vực văn hoá và từ thiện không mệt mỏi, cùng sát cánh với phu quân Ái Cầm đã để lại nhiều dấu ấn trong cộng đồng người Việt nói chung và Hội ái hữu PTG nói riêng.

    - Còn nhiều nữa những nhân tố tuyệt với của Hội ái hữu PTG mà mình đã gặp, hôm nay ngồi ghi lại những cuộc hạnh ngộ như một cách bày tỏ lời cảm ơn sâu sắc đến các bạn cùng lớp và các bạn khác lớp đã cho mình một cảm giác rất Anh - Em trong gia đình PTG ĐN của chuyến đi này. Cũng không quên cảm ơn những người anh, những người bạn đã cho mình cái cảm giác trôi bồng bềnh trên Free way trong những chuyến đi xa ... Xin tạm biệt Santa Ana, những ngày bạc, đêm vàng, những tấm lòng thơm như rượu quý, những khu vườn ắp đầy kỷ niệm ngẩn ngơ ...

    - Khi lòng đã chùng xuống lần nữa thì cũng là lúc phải ra đi, tất cả rồi cũng sẽ qua đi, cái còn lại chỉ là tấm lòng son, mãi mãi bạn và mãi mãi tôi ...