Cho Tôi Lại Từ Đầu ...

Kính tặng Mẹ Thùy An

     Trong chiêm bao tôi thường mơ thấy Mẹ. Mẹ mặc chiếc áo vải ka tê màu nâu có hoa vàng, chiếc quần xoa màu đen, Mẹ tất tả trên chiếc xe đạp mini màu đỏ, Mẹ dừng trước cổng trường Nhạc, vẫy tay gọi tôi... Lúc đó tôi là một con bé 11 tuổi, sáng học nhạc, chiều học văn hoá, nên buổi trưa Mẹ mang cơm đến cho tôi rồi xách đàn về, để tôi có được bữa cơm nóng và được nhẹ tênh suốt buổi chiều.

Tôi mơ thấy Mẹ dẫn tôi đi nhà sách mỗi cuối tuần. Thời đó còn bao cấp nên sách rẻ, hầu như không cuốn sách thiếu nhi nào xuất bản mà tôi không có trong tủ sách gia đình. Bố là người dạy tôi đọc chữ, nhưng Mẹ là người truyền cho tôi niềm say mê đọc sách. Mẹ bảo muốn viết tốt thì không cách gì bằng đọc thật nhiều.

Rồi tôi mơ thấy Mẹ ngồi đàn guitar réo rắt, tôi đến gần và mê mẩn ngồi nghe. Thế là Mẹ dạy cho tôi đọc các nốt nhạc, Mẹ đưa tôi đi học đàn mandolin và sau đó là violin. Vào cái thời cả nước khốn khó lo cái ăn cái mặc, tôi đường hoàng tuần 2 buổi đi học đàn.

Lúc tôi chuẩn bị thi vào trường Nhạc, Mẹ ngày ngày ngồi dò cho tôi từng nốt coi tôi đã thuộc lòng được bài hay chưa. Mẹ chở tôi trên chiếc xe đạp cọc cạch đi học ký xướng âm, tiết tấu. Mẹ ngồi quạt muỗi cho tôi tập đàn những đêm cúp điện...

Tôi mơ thấy Mẹ ngồi tháo những chiếc áo quần cũ của Mẹ để sửa thành bộ quần áo mới cho tôi mặc đi học. Mẹ rất khéo tay, thêu thùa may vá việc gì Mẹ làm cũng được. Áo tôi bị rách thì Mẹ mạng lại và thêu lên đó một bông hoa.

Tôi lại mơ thấy những ngày mình đã lớn, vừa đi học đại học vừa đi làm thêm, Mẹ thường làm cho tôi món thịt bò steak trộn rau xà lách để bồi bổ tấm thân còm xanh lét của tôi. Tôi tỉnh dậy và biết rằng không lúc nào tôi không nghĩ đến Mẹ.

Tôi nhớ năm tôi học lớp 7, lớp 8 gì đó, lũ con gái lớp tôi thường hay lấy hình Mẹ của mình ra khoe. Tôi thấy Mẹ ai cũng xinh đẹp, nhuần nhị thuần khiết, hình như phụ nữ ngày xưa họ đẹp mà không cần viện trợ son phấn nhiều... Nhưng dĩ nhiên tôi thấy Mẹ mình là người xinh đẹp nhất rồi, hihihi... Đối với người khác, Mẹ tôi cũng chỉ là một phụ nữ bình thường. Nhưng trong tim tôi, Mẹ luôn luôn là người đẹp nhất, giỏi nhất, khéo nhất, tài năng nhất. Vào thời của Mẹ không nhiều phụ nữ có bằng Tú Tài, nhưng Mẹ thì có 2 bằng Đại Học. Mẹ là một nhà giáo nhiều năm. Rồi Mẹ là một nhà văn từ trước năm 1975 cho đến hiện tại. Mẹ truyền cho tôi tình yêu âm nhạc, văn học và sự cầu tiến không ngừng. Có lẽ Mẹ cũng không ngờ tôi thần tượng Mẹ đến mức tôi yêu loại thơ Mẹ yêu, thích hát nhạc Mẹ thích, mê đọc sách Mẹ thường say sưa đọc... và thích viết lách kiểu trong sáng nhẹ nhàng của Mẹ.

Nhiều người nói tôi khéo ăn nói, dễ lấy được cảm tình của người khác, nhưng thật tâm tôi lại luôn muốn học để biết im lặng như Mẹ. Mẹ tôi rất ít nói, ai nói gì thấy không thích thì im lặng chứ không bao giờ tranh cãi. Mẹ cũng không bao giờ nói xấu ai, thật sự là tôi chưa bao giờ nghe Mẹ chê bai hay xúc phạm người khác. Chị Thuý-1 người chị họ của tôi- thường nói Mẹ là người có tâm trong sáng nhất. Vì vậy mà mỗi khi tôi thấy bực một người nào, lòng dậy lên nổi uất ức muốn gây cho hả, thì tôi lại nghĩ đến Mẹ để kềm chế. Mẹ thường nói "thôi kệ, hơn thua chi cho mệt con ơi..." Nghe có vẻ an phận, nhưng thực sự Mẹ là người có nghị lực mạnh mẽ vô cùng . Lúc Bố mất tôi vô cùng suy sụp, nhưng Mẹ vẫn rất bình tĩnh lo chu toàn hậu sự. Tôi rất lo lắng vì sau đó Mẹ sống một mình, tôi bảo Mẹ qua ở với Dì hay với Cậu. Nhưng Mẹ nói với tôi rằng mọi chuyện vẫn ổn, Mẹ vẫn vững vàng miễn là gia đình nhỏ của tôi hạnh phúc. Thương Mẹ quá, tôi chỉ muốn đưa Mẹ qua ở với tôi thật nhanh. Tôi luôn bồn chồn vì mình chưa có quốc tịch... Mẹ bảo cứ từ từ, đợi mãn tang Bố rồi Mẹ qua với con cũng đâu có muộn... Mẹ lúc nào cũng lạc quan và luôn bảo tôi hãy lo cho chồng con trước, rồi nghĩ đến Mẹ sau... Nhưng vào những lúc gia đình nhỏ của tôi quây quần với nhau vui vẻ nhất, thì tôi lại ứa nước mắt vì nhớ Mẹ...

Sau khi Bố mất tôi lo sợ rằng Mẹ sẽ bỏ nghiệp viết văn, nhưng không, Mẹ chỉ hụt hẫng một thời gian, bây giờ Mẹ lại tiếp tục viết lách và đang viết 1 kịch bản phim truyền hình dài nhiều tập. Tôi đi xa thì chẳng giúp được gì cho Mẹ, lòng luôn áy náy xót xa, chỉ mong Mẹ hiểu rằng tôi luôn nghĩ về Mẹ và nhớ Mẹ rất nhiều... Tôi hứa với lòng rằng chắc chắn sẽ đưa Mẹ qua đoàn tụ với tôi trong một ngày gần nhất. Lúc này đây, tôi ước mình bé lại để ngày ngày được ở bên Mẹ, được nói với Mẹ rằng " Mẹ ơi con thương Mẹ nhiều lắm"

Đoàn Thị Phương Ai’ – Mùa Vu Lan 2008