ĐI VỀ PHÍA BÌNH YÊN

Truyện ngắn –Đoàn Thị Phương Ái

     Dường như không mấy khi Vy quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình. Có nghĩ nhiều đến nhau thì liệu sẽ giúp gì được cho nhau? Mẹ Vy vẫn thường xuyên nghĩ đến Ba vào mỗi buổi sáng bên tách cà phê nóng có phủ một chút bột chocolate bên trên. Tuy không nói ra nhưng nhìn cách Mẹ ngồi bên ly cà phê bốc khói thơm lừng, thi thoảng lại thở dài thì Vy biết, lòng Mẹ đang nghĩ đến chàng nghệ sỹ nhiếp ảnh hào hoa đã dứt khoát bước ra khỏi cuộc sống của hai mẹ con Vy 17 năm về trước. Ba không trở lại, sẽ không bao giờ trở lại. Ngày ấy, khi Ba ra đi, Mẹ đã không níu kéo. Mẹ thường thủ thỉ khi Vy bước qua tuổi dậy thì: “ Những gì không phải của mình, mình không thể giữ được đâu, con ạ.” Lúc đó Vy rất phẫn nộ vì nghĩ rằng Mẹ thật nhu nhược, Mẹ đã đánh mất Ba, Mẹ đã làm cho Vy không có một gia đình trọn vẹn như bao nhiêu người khác. Nhưng sau này lớn lên thì Vy hiểu, trở nên dửng dưng và không có nhiều cảm xúc lắm khi có ai đó thắc mắc về hoàn cảnh khiếm khuyết của mình. Mẹ vẫn sống như thế nhiều năm, vẫn làm một công việc nghiên cứu khô khan trong Viện Sinh Học, vẫn luôn sinh hoạt theo quy củ giờ giấc, vẫn cố gắng dạy con gái thành một phụ nữ mẫu mực. Mẹ như một chiếc đồng hồ bền bỉ không hề chạy sai bao giờ. Người như thế thì rõ ràng là không hợp với một nghệ sỹ như Ba rồi. Khi đã biết và đã chấp nhận, Vy thấy cuộc sống dường như dễ chịu hơn. Mẹ cũng ít khi buồn trừ mỗi buổi sáng bà hay trầm ngâm bên ly cà phê phủ chút bột chocolate. Hình ảnh ấy luôn làm tim Vy nhói đau. Rồi đến khi quen John và đưa anh về nhà giới thiệu với Mẹ, Vy cảm thấy thời gian bên tách cà phê buổi sáng của Mẹ có vẻ như kéo dài hơn. Và Vy bỗng muốn đi tìm Ba.

***

Chuyến du lịch vỏn vẹn chỉ bảy người, tính luôn anh tài xế mập tròn, tóc bết lại thành một mảng bẹp dí trước trán. Cô hướng dẫn viên du lịch nét mặt uể oải nhưng vẫn cố nở nụ cười theo phản xạ nghề nghiệp, xưng mình tên Trang và đề nghị mọi người làm quen với nhau bằng cách tự giới thiệu. Lúc này mới 6 giờ sáng, phần thì mệt mỏi, phần thì ngượng vì xa lạ nên ai cũng ấp a ấp úng nói đại cho xong. Cặp vợ chồng ngồi dãy ghế đầu tiên là Tâm và Khanh, họ mới cưới nhau được vài ngày nên trông có vẻ quấn quýt hơn mức bình thường. Cô vợ huyên thuyên không ngớt trong khi anh chồng im lặng chẳng thốt nửa lời. Dãy ghế kế tiếp là một đôi tình nhân trẻ. Anh con trai tên Jimmy còn cô bạn gái là Cindy. Họ là Việt Kiều. Jimmy béo trắng, tóc húi cua sát da đầu nhưng hai bên tai lại nuôi hai dải râu quai nón rậm rạp. Cindy tóc ngắn nhuộm đỏ cam, móng tay sơn tím bầm và mỗi khi cười thì khoe bộ niềng răng lấp lóa như kim cương. Vy ngồi ở băng ghế sau cùng, con gái một thân một mình lên Đà Lạt nghỉ mát khiến những người đồng hành không khỏi dành cho cô những tia nhìn nghi ngại.

Giọng cô hướng dẫn viên du lịch đều đều thuyết minh về huyền thoại từng danh lam thắng cảnh xen lẫn tiếng ngáy rất vô tư của Tâm làm Khanh có vẻ ngượng. Jimmy và Cindy khúc khích cười. Vy không dám nhìn Cindy vì nhớ lại lúc ăn sáng, cô ấy đã vô tư tháo bộ niềng răng đặt lên bàn rồi ngon lành đánh chén món cơm tấm bì sườn chả làm mọi người hết hồn. Nhưng bây giờ Vy lại ao ước giá mà mình có thể hồn nhiên được như thế.

Xe càng tiến dần về cao nguyên, cảnh vật càng nên thơ và quyến rũ. Có lẽ người phụ nữ phố núi ấy cũng lãng mạn như nơi bà sinh ra, để rồi cảnh và người đã níu bước chân Ba ở lại. Vy chợt thấy mắt mình cay cay. Lần cuối cùng gặp Ba, Vy mới lên bốn. Từ đó, Vy sống với mẹ và dửng dưng khi nghĩ về ba. Ý muốn đi tìm Ba càng mãnh liệt từ ngày John ân cần hỏi Vy có muốn sang Mỹ với John không? Nếu sang Mỹ thì Vy sẽ làm gì? Lối nói chuyện của John lúc nào cũng thế, luôn tế nhị và kín đáo cho dù anh là người Mỹ- xứ sở nổi tiếng với lối sống thực dụng. Vy hiểu đó là một lời ngỏ ý chân thành. Nhưng Vy chưa tìm được câu trả lời. Đầu óc Vy treo lơ lửng như con cá mắc câu vừa bị giật tung lên mặt nước. Vy loay hoay với ý nghĩ mình đi tìm Ba là vì Mẹ hay vì chính sự nghi hoặc về tình cảm, về tương lai của mình. Dáng trầm tư bên ly cà phê của Mẹ và đôi mắt xanh của John cứ ám ảnh Vy. John hỏi Vy lên Đà Lạt để làm gì. Vy nói Vy đi tìm câu trả lời. Cho John và cho chính Vy.

Thành phố Đà Lạt xuất hiện sau nhiều đồi núi, rừng cây. Xe đỗ xịch trước một khách sạn đứng ngạo nghễ trên ngọn đồi đầy hoa. Mọi người lễ mễ xách hành lý xuống, trông ai cũng mệt mỏi trừ Cindy luôn cười, khoe hàm răng niềng lấp lóa nắng chiều. Trang tỏ ra nhanh nhẹn giúp hết người này đến ngưới khác làm thủ tục và lấy chìa khóatheo đúng tác phong hướng dẫn viên du lịch:

-Các anh chị nhận phòng rồi nghỉ ngơi. Theo chương trình thì tối nay chúng ta đi uống cà phê ở Thủy Tạ, sáng mai sẽ bắt đầu tham quan. Chúc anh chị một kỳ nghỉ vui vẻ.

Vy uể oải cáo lui. Viện cớ nhức đầu không đi cùng mọi người. Tối nay Vy muốn ngủ một giấc thật sâu. Và sáng mai Vy cũng chỉ muốn được một mình.

** *


Buổi sáng trời thoắt mưa rào rồi tạnh ngay. Không khí ẩm ướt và khá lạnh đối với người Sài Gòn đã quen quanh năm nắng nóng. Thắt lại khăn quàng cổ, gài kín áo jacket, Vy cảm thấy ấm áp và tự tin hơn. Cầm mảnh giấy nhỏ có ghi dòng địa chỉ trên tay, Vy vẫy một chiếc taxi. Bác tài có khuôn mặt phúc hậu tỏ vẻ hơi ái ngại nhìn Vy:

-Trông cô như là khách du lịch. Chỗ này hơi xa thành phố, cô đừng nghi tôi đánh lừa cô nhé!

-Ồ không đâu, bác cứ yên tâm. Thật sự cháu cũng muốn đi lòng vòng cho biết Đà Lạt mà…

Xe đi qua những con đường nhiều dốc. Những ngôi nhà thấp thoáng sau các triền đồi. Vy cố tìm màu vàng rực của loài hoa dã qùy Vy gặp nhiều trong văn chương nhưng không thấy. Có lẽ chưa đến mùa. Nhưng cái buồn man mác của phố núi làm Vy mê mẩn. Ngang qua con đường trước một trường học, Vy thấy người ta bày bán sách cũ, nơi đây có vẻ yên tịnh chứ không náo nhiệt xô bồ như ở Sài Gòn. Ngay cả khách hàng trông cũng rất hiền hòa, nhất là mấy cô nữ sinh tha thướt trong áo dài trắng, áo len xanh đang dịu dàng chọn sách.

Mải suy nghĩ, đến nơi lúc nào Vy không hay. Xe đỗ xịch trước một khu vườn rộng có giàn su su xanh mướt bao quanh. Bác tài hỏi Vy có cần bác đợi không. Vy cảm ơn và nói không, chưa biết lúc nào Vy sẽ quay về khách sạn. Người tài xế già cần mẫn đánh xe đi khuất, để Vy đứng chơ vơ bên chiếc cổng gỗ màu nâu cũ kỹ. Bác Trần, anh họ của Mẹ đồng thời là một người bạn cũ của Ba, nghe nói ngày xưa làm “ông mai” cho hai người nhưng không mát tay, đã cho Vy địa chỉ này, kèm theo lời dặn rằng chính bác cũng không chắc Ba Vy có còn ở nơi đó hay không. Vy tìm chuông cửa nhưng không thấy. Cuối cùng Vy ngần ngại kéo cái chốt sắt đã rỉ sét…

Khu vườn sau cơn mưa nồng nồng mùi hơi đất, thoảng hương hoa hồng lẫn trong mùi bắp cải úng. Vy men theo lối đi đến căn nhà nhỏ nằm lọt thỏm trong vùng lá xanh. Một người đàn bà khoảng ngoài 40 nhìn thấy Vy qua khung của sổ, lật đật chạy ra:

-Cô tìm ai?

-Xin lỗi, cho cháu hỏi đây có phải là nhà bác Tâm không ạ?

Người đàn bà nhíu đôi mày rậm không cắt tỉa:

-Phải. Nhưng ông ấy không còn ở đây từ lâu lắm rồi. Hình như cô ở Sài Gòn lên…

-Dạ đúng. Cháu tên Vy, cháu gọi họa sỹ Trần bằng bác. Nhân dịp cháu đi du lịch, bác Trần nhờ cháu đến tìm bác Tâm vì hai người đã mất liên lạc cách đây hơn 10 năm rồi.

Nghe đến họa sỹ Trần, người đàn bà có vẻ vồn vã hơn:

-Cô vào nhà nói chuyện cho tiện…

Bên trong căn nhà ấm sực. Cách bày biện toàn đồ gỗ màu beige nhạt hoà hợp với nền tường là những mảnh thân cây màu nâu sẫm ghép lại. Quanh nhà có rất nhiều tranh sơn dầu. Có bức vẫn còn đang vẽ dở dang trên giá. Người đàn bà loay hoay ở nhà sau một lúc, rồi đem lên hai tách cà phê nóng. Bà với tay lấy cái hộp nhỏ trên bàn, nhẹ nhàng múc một muỗng bột chocolate phủ lên tách cà phê đang bốc khói của mình. Hình ảnh quen thuộc làm Vy thấy tim mình thắt lại. Bà cười rất nhẹ:

-Mời cô dùng. Tôi thường cho thêm chút chocolate vào như thế này từ lúc về với ông nhà tôi. Bao nhiêu năm rồi thành ra quen, không bỏ được. Cô có muốn dùng thử không?

Vy cảm thấy hai bàn tay mình ra rất nhiều mồ hôi nhưng Vy cố trấn tĩnh:

-Cháu cảm ơn… Cho cháu cà phê đen thôi cũng được ạ.

Người đàn bà bắt đầu kể chuyện, thân thiện như đã quen với Vy từ lâu. Lúc này Vy có thời gian quan sát bà ta kỹ hơn. Vai to ngang, thân hình chắc đậm, đôi tay gân guốc với những móng tay cắt ngắn không sơn phết, có vài chỗ trầy xước trên làn da khô có lẽ do việc làm vườn. Khuôn mặt chữ điền rắn rỏi, làn da ngăm ngăm bánh mật, đôi mắt xếch với hàng chân mày rậm, thoạt trông hơi dữ nhưng lại toát ra tia nhìn ấm áp. Điểm dịu dàng duy nhất của người đàn bà này là cặp môi dày vừa vặn với đôi khóe miệng hơi trễ xuống. Điều tương phản ấy khiến cho bà ta mang một dáng vẻ rất riêng không thể lẫn với ai. Vy chợt thở dài, không khỏi so sánh người đàn bà này với Mẹ, cô hoa khôi trường Đại Học Khoa Học năm xưa. Bà ta vẫn không hề hay biết chút ác cảm của Vy đang dành cho mình, mắt bà long lanh khi nhắc đến họa sỹ Trần và ông Tâm. Bà thay đổi cách xưng hô:

-Cháu biết không, ngày xưa cô và bác Trần của cháu là bạn học cùng trường Mỹ Thuật Sài Gòn. Sau khi tốt nghiệp, bác Trần ở lại đó lập nghiệp, còn cô thì quay về Đà Lạt, vì chỉ có ở đây, cô mới có nhiều cảm hứng sáng tạo. Thỉnh thoảng bác Trần lên thăm cô, có một lần chú đi cùng một người bạn là nghệ sỹ nhiếp ảnh…

À ra thế! Vy cảm thấy nghẹn ngào và giận bác Trần vô cùng. Nhưng chuyện xảy ra đã quá lâu rồi, Vy có thể trách được ai? Người đàn bà trước mặt Vy vẫn say sưa:

-Ông Tâm rất say cảnh Đà Lạt và khu vườn này. Cô giúp ông ấy săn nhiều ảnh đẹp. Cả hai rất tâm đầu ý hợp. Chỉ chừng một năm sau thì cô và ông ấy thành vợ chồng… Nhưng chẳng bao lâu sau thì ông ấy lại ra đi…

Vy vờ ngạc nhiên:
-Sao cô không giữ bác ấy lại…

Bà ta cười nhẹ:
-Cô và ông Tâm cưới nhau không hôn thú nên chẳng có gì ràng buộc cả.

Hơn nữa cô hiểu tính ông ấy, một khi đã quyết thì không ai cản được. Ông ấy là nghệ sỹ nhiếp ảnh, suốt đời đi săn lùng cái đẹp. Mà cái đẹp đối với ông ấy thì luôn ở phía mới lạ. Cô không muốn giữ chân một người không muốn dừng chân.

Vy bối rối:
-Cháu rất tiếc…

-Không có gì phải tiếc đâu cháu ạ. Khi yêu một người, chỉ cần thời gian bên nhau hạnh phúc trọn vẹn là đủ. Sau này lớn hơn một chút cháu sẽ hiểu. Người dù có ra đi nhưng tình vẫn còn ở lại.

Vy chưa biết tiếp tục câu chuyện như thế nào thì có tiếng gạt chân chống xe đạp ngoài vườn. Một cô bé khoảng 16 tuổi, mặc áo len vàng như đốm nắng tràn vào nhà:
-Mẹ ơi con đói bụng…

Cô bé hơi bẽn lẽn khi nhìn thấy Vy:
-Em chào chị…

Mắt người đàn bà ánh lên niềm hạnh phúc:
-Đây là Mây, con gái cô. Còn đây là chị Vy, cháu của bác Trần bạn mẹ. 

Vy cười làm quen với Mây, cảm thấy may mắn vì cả cô bé và Vy đều giống hai người mẹ hơn là giống chàng nghệ sỹ nhiếp ảnh hào hoa. Ngồi một lát, Vy đứng dậy cáo từ. Việc Vy không tìm được ông Tâm khiến người đàn bà có vẻ hơi áy náy. Nhưng bà tuyệt nhiên không hỏi Vy địa chỉ của bác Trần. Bà nhờ Vy chuyển lời hỏi thăm bác ấy và mong lần khác Vy lên Đà Lạt có thời gian trò chuyện với mẹ con bà nhiều hơn.

Rời khỏi căn nhà của mẹ con người họa sĩ, Vy không nghĩ đến chuyến đi tìm Ba của mình nữa. Ba đang ở đâu, làm gì, điều đó có lẽ không còn quan trọng. Chắc gì khi  gặp được Ba thì cuộc sống của mẹ con Vy và cả mẹ con Mây sẽ hạnh phúc hơn?  Ở hai nơi rất xa nhau, có hai người đàn bà rất khác nhau, nhưng lại có một tình yêu rất giống nhau: không níu giữ người không muốn dừng chân. Cả dấu vết mà người đàn ông họ yêu để lại cho họ cũng giống nhau: một cô con gái và những tách cà phê phủ bột chocolate buổi sáng. Hạnh phúc của họ không có điểm khởi đầu hay kết thúc, mà chỉ là những ngày tháng trôi đi trong sự bằng lòng hiện hữu.

***

Ngày cuối cùng ở Đà Lạt, Vy cảm thấy vui và thanh thản hơn. Tâm và Khanh khoe hai quyển album vừa rửa xong với giá cắt cổ dành cho du khách, nhưng nụ cười của họ trong ảnh và bên ngoài đều rất hài lòng, mãn nguyện. Vy thầm mong hạnh phúc của họ đừng ngắn ngủi như chuyến đi này. Vy nói nhiều và cười nhiều. Cindy cau có khi Jimmy nói, lúc Vy hòa đồng với mọi người thì trông Vy xinh và dễ gần. Đến chiều, cả bọn ra chợ Đà Lạt ăn bánh bèo, bắp nướng, uống sữa đậu nành nóng thì John gọi điện thoại di động hỏi thăm Vy. Cindy tò mò lắng nghe và chợt vui lên như trẻ nít! Quà lưu niệm khu Hòa Bình và chợ Đà Lạt làm Vy mê không sao dứt ra được. Vy mua tặng Mẹ túi lụa tơ tằm. Chọn cho John áo khoác thổ cẩm, không khỏi mỉm cười một mình khi hình dung John to lớn dềnh dàng trong chiếc áo Tây Nguyên. Vy mua cho mình một chiếc mũ len có cái ngù tròn ngộ ngĩnh trên chóp. Để làm kỷ niệm thôi chứ ở Sài Gòn có bao giờø lạnh đâu mà cần dùng đến mũ len! Cũng như trong cuộc đời, có những điều biết rồi cũng chỉ để biết chứ chẳng để làm gì. Thế nào về đến Sài Gòn, John cũng sẽ hỏi lại Vy câu hỏi cũ. Vy chưa biết phải nói sao, nhưng chắc chắn Vy sẽ ở bên cạnh Mẹ. Và Vy sẽ hỏi John rằng anh có phải là kẻ muốn dừng chân hay không? Vy mua một bó hoa bất tử thật to, để trêu John rằng nếu anh làm Vy buồn, Vy khóc, nước mắt nhỏ xuống sẽ làm cho hoa cụp cánh lại, trở nên xấu xí vô cùng… Vy bỗng cảm thấy cuộc đời đơn giản hơn, yên bình hơn, cho dù Vy biết chẳng có gì trọn vẹn.

Đêm xuống nhanh, sương phủ mỗi lúc một dày hơn. Ngày mai, Vy sẽ về đến nhà…