Cái nắng đầu Đông vén lên một ngày mới, báo hiệu một ngày khô ráo sau những ngày dài mưa như trút nước.
Sáng Chủ Nhật này tràn đầy sắc hoa tươi thắm trên nhiều ngả đường mà nhiều nhất là xung quanh các trường học.

Từ sáng tinh mơ, hai bên lề đường Lê Lợi - Đà Nẵng, đoạn từ trường Phan Thanh Giản cũ đến trường Phan Chu Trinh đã có vô số các " shop " hoa tươi mà hầu hết các " chủ shop " là các cháu học sinh cấp 3 có bạn bè hoặc chị, em phụ giúp cắm, trang trí, tạo những giỏ hoa, lẵng hoa thật dễ thương. Các bó hoa này còn được trang hoàng thêm dây nơ nhiều màu săc, gắn thiệp chúc mừng gói trọn ý nghĩa của ngày 20-11 Ngày Nhà Giáo Việt Nam năm nay.
Các cháu hăng say, cặm cụi cắm hoa, vui vẻ chào mời, có lẽ trong thâm tâm đang hảnh diện cho việc làm của mình trong cái ngày trọng đại, biểu lộ lòng quý trọng Thầy Cô giáo mà chúng ta quen gọi tôn sư trọng đạo.
Phố xá cũng thấy xôn xao, rộn ràng, người người ngắm hoa để chọn ra cho mình những cánh hoa đẹp nhất dành tặng Thầy Cô giáo.

Cái nắng rực rỡ bật lên như cùng vui với lòng người, và cái nắng đã cùng Đoàn chúng tôi đến thăm và thắp hương thầy giáo Nguyễn Văn Xuân.
Hôm nay, Đoàn chúng tôi còn nhận lãnh một sứ mạng quan trọng : trao quà nghĩa tình đến gia đình Thầy, một học giả mà hầu hết, còn gọi là Nhà Quảng Nam học.
Món quà, mà cựu giáo sư, cựu học sinh trường Phan Thanh Giản Đà Nẵng và một số quý vị đồng hương Quảng Nam-Đà Nẵng, đã tổ chức vận động trong nước & hải ngoại suốt thời gian hơn một tháng qua.

Dẩn đầu Đoàn là thầy Trần Tư Thành , tháp tùng còn có các anh chị :
Chị Tam, anh Nguyễn Hữu Lợi, chị Ngân, anh Phùng Văn Anh, chị Hạnh, Ánh Nguyệt, anh Dũng, anh Giao.
Trong căn nhà nhỏ của Thầy, cô Chức ( vợ của Thầy ) và đông đủ các người con , dâu và rể của Thầy đã chuẩn bị sẳn hoa tươi trên bàn thờ Thầy. Hôm nay, Cô được các con chuẩn bị cho mình một bộ cánh trông dịu dàng, tươi vui để đón Đoàn đến thắp hương cho chồng mình.
Chúng tôi, lần lượt tiếp sau thầy Thành đến thắp hương thầy Xuân.
Trên di ảnh, Thầy ngồi đó, mặt nhìn nghiêng, như một thói quen của Thầy khi còn tại thế, cứ mỗi lần suy nghỉ việc gì, Thầy lại hướng nhìn về xa xăm . . .
Thấy mọi người nhìn nhiều ảnh treo tường của Thầy Cô chụp chung thời còn trẻ, chị Hoàng Oanh ( con gái của Thầy ) kể lại cho mọi người nghe và cũng để gợi nhớ kỷ niệm thời con gái của Mẹ mình : " Lúc còn thanh niên, chưa vợ, Ba em thường nói " tui lấy vợ chỉ là các cô Hà Nội hoặc gái Tây thôi ! "
( Ô ! Thật thế sao ?! Tôi thầm nghỉ )
Oanh tiếp : " Nhưng khi Ba em tình cờ đến Quán Rường ở làng Cẩm Khê, Tam Kỳ và gặp Má em ở đó, rứa là không đi đâu được nữa ! "
Cô Chức cười móm mém vui phụ họa, đồng tình.
Và mọi người cười vui góp chuyện : " Rứa là Cô đã " bắn " ngã Thầy rồi phải không ? "
Cô lại bật cười thành tiếng, mắt Cô long lanh như đang cảm động nhớ lại kỷ niệm ngày ấy khi Thầy thương yêu Cô. Có lẽ trong tháng ngày ấy, Cô cũng cảm nhận mình không thể sống thiếu " anh chàng " nhà văn này.
Oanh : " Rồi cứ rứa mà ngày nào Ba em cũng đi bộ 7 cây số để gặp được Má em. Nhưng cũng chưa dám " tán " trực tiếp mô ! Mà phải làm thân với Cậu em . . . "
Mọi người cười vui, còn Cô mỗi lúc mỗi thêm vui và tỉnh áo hơn. Bình thường, có thể Cô quên nhiều thứ, nhưng lúc này đây, kỷ niệm đã kích thích nhiều vào tâm trí Cô và nhiều lúc Cô tỏ ra linh hoạt vui tươi hơn.

Tôi còn nhớ một lần, sau khi mua được cuốn Kỳ Nữ họ Tống ở nhà sách Phương Nam về, tôi đến nhà Thầy và xin một chữ ký. Tôi nói với Thầy " con đọc cuốn này mà có cảm giác như đang nhìn thấy vị Chúa Nguyễn trước mặt mình . . . ". Thầy hỏi " em biết Thanh Chiêm Điện Bàn không ? " " Dạ có. " " Ừ, chừ là Điện Phương đó . . ."
Vâng, đúng rồi, cũng một lần, khi nhắc đến địa danh Điện Phương, Điện Bàn, Quảng Nam thì tôi lại nhớ đến bài viết của Thầy nói về cái nét độc đáo của món Mì Quảng mà không ở đâu có được.

Qua thời gian trò chuyện cùng gia đình Thầy, thầy Thành đại diện quý cựu giáo sư, cưụ học sinh và quý thân hữu đồng hương Quảng Nam ở trong nước và hải ngoại xin phép Cô Chức được nói lên ý nghĩa việc Đoàn đến thắp hương Thầy Xuân và thăm gia đình Cô.
Cô đã đón nhận món quà đầu tiên của Quỹ Tương trợ Gia đình Thầy Nguyễn Văn Xuân trong niềm xúc động đến rưng rưng và Cô đã cố gắng nói những lời cảm ơn mộc mạc chân tình rằng : Cô muốn cám ơn mọi người đã nghĩ đến chồng Cô đã khuất và còn giúp đỡ gia đình của Cô trong cuộc sống hiện tại . . . .

Đâu đó, lời râm râm khấn vái trước di ảnh của Thầy, nén hương tỏa khói phảng phất mờ che mà có lúc khuôn mặt Thầy như rung động :
" Kính Thầy, hôm nay mấy đứa con đến thắp hương tưởng nhớ Thầy, tuy không đông nhưng cũng đại diện đủ mọi người : đồng nghiệp của Thầy, học trò của Thầy, đồng hương của Thầy . . . . . .
Sinh-Trụ-Hoại-Diệt là lẽ thường tình của cuộc sống. Ở cõi này, mọi người mong làm công việc tương thân tương trợ như khi Thầy còn tại dương thế bày dạy chúng con.
Kính mong Thầy an lạc ở cõi cực lạc "



Trang Quỷ Tương Trợ Gia Đình Thầy Xuân


Người viết bài