Đà Nẵng mùa xuân, khí hậu mát mẻ dể chịu. Mùa xuân, hoa lá thi nhau nở rộ. Tháng hai, tháng thương yêu, và nhất là cho những người đang yêu nhau.

Sáng Chúa nhật, T chở KN trên chiếc Honda mượn của người bạn, tiến về Hội An. Nhìn vào cột cây số bên đường,

“Hội An, hai mươi cây số, cũng không xa KN nhỉ ?”
“Ừ, đã lâu rồi KN không đi.”
“Đây là lần đầu T đi Hội An đó !.”


Cảnh vật hai bên hoàn toàn mới lạ với T, T lái xe thư thả, vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện với KN. Đến ngã tư có bảng chỉ vào Hội An lúc nào không hay. T rẽ vào theo hướng dẫn, con đường nhỏ lại, cây cối xanh tươi, đi một lúc thì đến phố.

Hai đứa cứ đi dòng vòng, vì không ai biết đường cả.

“Ồ ! Phố cổ kia kìa !”

T đi tiếp trên con đường nhỏ lát gạch, khách du lịch bộ hành cũng khá đông, đi một lúc, thấy chỗ giử xe. T gởi xe, hai đứa nắm tay nhau tản bộ dọc theo phố. Ngang qua những cửa tiệm bán qùa lưu niệm, nhà thuốc bắc của người Tàu hồi xưa, cầu Khỉ…

“T không mua gì cho Khã Thy, Viễn Di à ?”
“T cũng đang để ý, nhưng chẳng thấy cái gì đẹp và ý nghĩa cả !”


Hai đứa đi đến cuối đường, KN dừng chân ở cửa hàng bán dép, KN muốn mua đôi dép đi cho thoải mái. Lựa qua, lựa lại, nhưng không đôi nào vừa chân. Hai đứa đi ngược trở lại, thì thấy có cửa hàng bán dép khác. Lần nầy, KN lựa được đôi dép chiếu vừa chân, rồi cùng nhau đi tiếp. KN ôm chặc cánh tay T, hai đứa đi sát vào nhau, yêu thương tràn trề.

“KN ! mình đi kiếm gì ăn, dưới kia, T thấy có quán cao lầu, mì quãng, mình đến đó nhé ?”
“Ừ ! cũng đã trưa rồi !”


Hai đứa vào quán.

“KN dùng gì, cao lầu hay mì quãng ?”
“KN ăn mì !”
“T cũng ăn mì !”


Hai đứa thưởng thức tô mì quãng Hội An, nói chuyện bâng quơ với khách chung bàn, mì cũng tạm được thôi, vì ở khu du lịch, thì không thể ngon bằng ở ngoại ô, hay Túy Loan.

Trời đã vào trưa, hơi nóng, phố cổ Hội An nhỏ, di tích của khách trú (người Tàu) hồi xưa, chỉ một đoạn đường ngắn, hai đứa trở lại nơi gởi xe.

“Ăn chè nhé ! có gánh chè bên vĩa hè kìa !”

Hai đứa ngồi xuống trên chiếc ghế nhựa nhỏ, dưới gốc cây, thỉnh thoảng làn gió mát hiu hiu thổi qua, ăn ly chè đậu nước đá. Khi đưa chè vào miệng, mát, và ngọt, ngọt ngào như tình yêu hai đứa đang trao nhau. Ăn xong, KN cũng không quên xin một ly nước lạnh đễ tráng miệng như thường lệ.

Trở lại lấy xe, hai đứa đi dòng vòng, chậm chậm dọc theo bờ sông Thu Bồn, nhìn những chiếc du thuyền, những người ngoại quốc đang ngồi uống nước hóng gió đọc sách bên bờ sông, rồi đi bọc ra ngoại ô Hội An.

“KN ! Mình đến cửa Đại chơi nhé ?”
“Ừ !”


T dừng lại ở chỗ mấy xe taxi đang đậu, hỏi đường đến cửa Đại. Hai đứa đi tiếp, cửa Đại, khu tắm biển, những khu nghỉ mát, ngược lại.

Vào chiều, nắng và nóng, khoảng hai giờ, đoạn đường trở về Đà Nẵng cảm thấy dài hơn, hai đứa ít nói chuyện, KN đã mệt. T đưa KN về nhà KN, ngôi nhà trong con hẻm nhỏ, có tên rất hay, nhưng không ai biết đến, cái tên đã đi sâu vào trong tâm thảm và mãi mãi của T: NY.

“KN ngủ ngon nhé !”


Lake Balboa, California June 28, 2011.

TydNg!