Buồn Giữa
Hoàng Hôn
Nhặt Lá Vàng!

Anh biết đó: Chiều trên vùng đất lạ,
Nghe cô đơn và thấy nhớ nhung nhiều,
Cây hờ hững rụng vàng sân xác lá,
Đã qua rồi một thuở thiết tha yêu.

Anh có hứa khi thanh bình đất nước,
Sẽ trở về: em là vợ, là dâu.
Ôi! Ngày mai làm sao mà biết được.
Cảnh chia ly nào không có khổ đau?


Anh đồi vắng, rừng sâu thương quá khứ,
Mỗi ngày Thu em đếm lá mong chờ,
Đêm lặng lẽ một mình trong phòng cũ,
Biết bao lần nước mắt rớt như mưa.

Đời tan hợp theo thời gian biến đổi,
Giữ cho nhau nhiều kỷ niệm vui buồn,
Từng nhịp bước bây giờ chân đã mỏi,
Nghe bồi hồi trông mái tóc pha sương.

Chiều nay giữa hoàng hôn nhìn lá đổ,
Nhớ một thời chung bóng đẹp như mơ,
Gom xác lá vùi chôn vào một chỗ,
Những tư tình đem viết xuống thành thơ.

Thôi anh nhé! Đời có gì vĩnh cữu?
Hãy vui quên, em xin cảm ơn người.
Dù chân thật hay cho dù giả dối,
Mỗi chúng mình chỉ sống một lần thôi.

Kìa! Gió nổi cuồng phong mùa mưa bão,
Bao lá vàng bay lả tả ngoài sân,
Em đi giữa hoàng hôn thơ thẩn nhặt,
Chút tình nầy xin trao tặng cố nhân.


Hoàng Yến
_________________