Chùm Thơ HOÀNG YẾN

 

Nim Tâm S


Mỗi một người đi, một cảnh đời,
Thương nhiều đất nước Việt Nam ơi!
Những ngày xa xứ sao buồn quá,
Bụi thời gian phủ bước lạc loài.
Còn nhớ tiễn người sang sông Dịch,
Cao Tiệm Ly với điệu sáo buồn,
Ta cũng tiễn người ngày biến động,
Ngậm ngùi chia cắt nghĩa yêu thương.
Lạnh ở đâu bằng lạnh ở lòng,
Giữa trời New York nhớ Gò Công,
Nhớ ngày đi học,thương trường cũ,
Ước nguyện tan rồi giữa bão giông. Từng đêm cõi mộng không tròn giấc,
Còn mơ sáng rực sắc cờ vàng,
Một ngày rất đẹp trời quê cũ,
Đón đàn con về lại cố hương.
Đêm thao thức với niềm tâm sự,
Nghe tiếng thời gian rớt giọt buồn,
Và cả tiếng lòng tha thiết gọi,
Tên người từ thuở trót yêu đương.

 

Giu


Trời chiều giấu những hạt mưa,
Tim ta cũng giấu tình xưa thủa nào.
Nắng Xuân vàng rực trên cao,
Nhìn cành mai điểm giọt sầu thời gian.
Nghe đâu trong cõi cũ càng,
Tiếng người êm dịu miên man tình nồng,
Thế rồi!...Tình có như không,
Bên Tây ta nhớ trời Đông một người.
Một người thôi! Rất xa xôi!

 

 

 

Đi


Gió chiều còn đợi trăng đêm,
Anh từ xa lắc đợi em ngậm ngùi.
Trái tim đợi những bồi hồi,
Luỹ tre làng cũ đợi ngày nắng Xuân,
Tình nào đợi áng phù vân?
Để trời trở gió bâng khuâng cả lòng.
Giờ em còn đợi nữa không?