Chọn Bạn Mà Chơi !?



Tác giả Lê Khánh Thọ - năm 14 tuổ
i

France, tháng 5/2004

Thọ nhận mail của Lý dưỡng sinh (mụ uống canh dưỡng sinh thay nước) viết từ Việt nam:

- Thọ ơi, mỗi ngày tao được đọc mails bạn bè Phan châu Trinh. Nhóm PCT 62-70 mới thành lập nhờ sáng kiến của ôn Lâm ở Úc. Nhóm đông lắm cở mấy chục người, mi muốn vô không tao giới thiệu với trưởng nhóm?

Thọ nôn nao nhưng phải cố gắng dằn lòng:

- Lý dưỡng sinh ơi, tao khoái lắm mà chưa thể được, từ từ đã ! Mỗi ngày tao bận lên Internet phụ con tao kiếm việc làm. Nước Pháp đang lâm nạn thất nghiệp trầm trọng.

Qua hôm sau hộp thư đầy những mails lạ.

Thôi rồi cũng cái tật lanh chanh của mụ Lý nữa!

Có tên thầy Bảo ở Nam Cali. A! Thầy Bảo dạy Anh văn. Kỷ niệm lao xao hiện về…Hồi xưa học sinh phục thầy quá trời vì thầy từng du học Úc, thỉnh thoảng thầy mời ông Mỹ (thiệt !) dự lớp. Bỗng nhiên bầu không khí khác hẳn mọi hôm, con ruồi bay vo ve cũng nghe tiếng. Thầy líu lo tiếng Anh với ông Mỹ, giọng gió thầy ssì ssì ghồ ghề, mấy chục đôi mắt nữ sinh ngước nhìn thầy chao ơi đầy ngưỡng mộ! Trò Hoàn tạm ngừng ăn vụng bánh mì.Trò Thọ ngứa cổ muốn tằng hắng nhưng cố nín. Trò Thoa quên tật vén tóc làm điệu. Căng thẳng nhất khi thầy Bảo đảo mắt chọn một trò cho ông Mỹ đặt câu hỏi. Trò Thọ bối rối cúi mặt không dám nhìn thẳng vào mặt thầy, lòng thầm van vái xin ông bà linh thiêng « mà » mắt thầy đừng kêu trúng tên con.

Nghe lời khuyên của mụ Lý dưỡng sinh, Thọ viết vài dòng giới thiệu lý lịch, đại ý mụ than thở ở nơi khỉ ho cò gáy trên đất Pháp từ 26 năm nay, được gặp lại thầy và bạn cũ là một diễm phúc lớn lao.

Đọc mail thầy Bảo trả lời, Thọ bồi hồi cảm động.Trời ơi hơn 30 năm rồi mà thầy còn nhớ họ Lê của mình. Hân hạnh cho đứa học trò tầm thường này quá ! Thọ định nổ : « Thưa Thầy em thuộc dòng họ Lê Lợi.Tụi bạn em cũng công nhận em có bà con với anh hùng áo vải đất LamSơn vì mỗi lần về Việt nam, em chỉ đòi ăn khoai sắn ». Nhưng rồi mụ lo xa, sợ có đứa bạn nào chơi ác ghép mụ có chút xíu máu Lê Long Đĩnh thì ê mặt.

Đọc qua mail một mụ :

- Mình là Sử đây, hồi xưa tụi mình chung phòng nội trú 6 đứa ở Kiêm Ái Đà Lạt. Sử vẫn còn nhớ rõ boyfriend của Thọ mang nickname «Cu Tô có dấu ô đàng hoàng ». Sử xin giới thiệu với các bạn Khánh Thọ vui tính thường hay kể chuyện tiếu lâm.

Thọ bật cười.

Làm sao quên được Sử nữ tu thức dậy thật sớm trong bầu trời cao nguyên buốt giá, hầu như sáng nào cũng đi lễ nhà thờ với chị Dung trước khi tới giảng đường. Trước đó có thêm Ngân Bình Định tháp tùng, nhưng từ ngày chơi với Thọ thì con chiên Ngân chỉ đi lễ ngày chủ nhật. Ngân trầm lặng hiền lành, mới vào bị một ma cũ ăn hiếp. Con ma cũ có tính học bài như con nít, ê a ồn cả phòng, có lần mấy ngày trời ma cũ cứ lập đi lập lại câu « bắp, bo bo» (kinh tế xuất nhập cảng !?), vậy là ma cũ bị mất tên cúng cơm. Ngân than thở :

- Con Bắp Bo Bo cứ nhè tao kiếm chuyện hoài. Không biết đứa nào ăn kẹo xả rác trong phòng mà nó chỉ kêu tên tao ra cằn nhằn. Nếu được đổi phòng là tao đổi ngay.

Máu con nhà binh của Thọ chỉ chờ dịp xuất quân ra trận. Lần nọ Bắp Bo Bo nồ Ngân:

- Cái ly Ngân không dẹp để trên bàn thấy thiệt chướng mắt!

Thọ gặp dịp quạt tràng tiểu liên:

- Không phải Ngân, tao để đó. Mà cho dù Ngân đi nữa mi cũng không có quyền gì xía vô vì đó là bàn của Ngân.

Bắp Bo Bo cô đơn không vây cánh, chiếc giường trong góc bỗng xuất hiện tấm màn vải hoa che kín, biệt lập như giang sơn của đàn bà đẻ. Phần Ngân ngất ngây tình bạn, kéo hai cái giường Thọ - Ngân nhập vào làm một, tối nào hai đứa cũng thầm thì và cười hí hí. Mai Hội An lẩm bẩm:

- Con chiên bị Lu-xi-Phe dụ dỗ rồi!

Nói vậy nhưng Mai cũng khoái nhào vô nhập bọn, kéo theo cả Nga, một con chiên Bắc kỳ ngoan đạo. Sử nghe tiếng cười của bốn nữ quái lôi cuốn, mon men tới gần. Thọ lên tiếng khuyên nhủ:

- Sử lo đọc kinh với chị Dung đi, nghe ba chuyện tiếu lâm bỏ tu luôn đó!

Biết chuyện anh Cu Tô từ nhỏ tu ở chủng viện Nha Trang, năm đệ nhất Cha cho cởi áo dòng ra đời thử thách, nhưng không ngờ lả lướt với Thọ nên anh hết tu, vậy là cả bọn nhao nhao:

- Anh Cu Tô bị dụ dỗ văng chức Cha rồi, lần này Lu-xi- Phe phải để yên cho sœur Sử tu hành đấy nhá!

Sử bị chọc nhưng vẫn khoái nhập bọn.

Nhớ lần nọ Thọ xúi Ngân và Mai uống trộm rượu. Gần Tết các bạn trong cư xá ngâm rượu dâu chuẩn bị làm quà cho gia đình. Những thùng nhựa màu trắng 20 lít để dọc ngoài hành lang ẩn hiện màu đỏ dâu tươi Đà Lạt chao ơi khêu gợi! Đúng là rượu uống trộm ngon gấp bội phần! Bỗng Mai báo động:

- Có người bây ơi!

Cả ba lật đật chạy vào phòng cười rủ rượi.Thì ra Sử và chị Dung đi lễ về, trên tay hai con chiên ôm hai cuốn kinh to tổ bố. Mai lấm lét thầm thì:

- Không chừng bọn nó đã thấy tụi mình đang tu rượu trộm!

Thọ bình tĩnh trấn an:

- Mi khỏi lo, hai nữ tu sẽ không hở môi đâu. Chúa dạy phải sống hòa bình, không cho phép các con chiên gây hiềm khích. 

Những kỷ niệm sống động trở về, Thọ sôi nổi gõ mail:

- Sử ơi, hồi nhỏ tụi mình cùng lớp tiểu học Hòa Vang, rồi chung trường PCT, lên đại học cũng gặp lại Sử và không ngờ hơn 30 năm sau được liên lạc với Sử. Thọ vui vô cùng là vui.

Hồi đó Sử, Ngân, Mai, Nga hay quở Thọ ăn nói ẩu tả, vậy mà đứa nào cũng khoái bu theo Thọ để được dịp cười thoải mái. Nhớ lần nọ Ngân kể Ngân thưa với Cha cố:

« - Con xin xưng tội vì con hay nghe bạn cùng phòng con kể chuyện tiếu lâm.

Cha bảo:

-Không sao đâu con! Chúa không chấp điều đó vì mình ở cùng phòng thì ai nói gì bắt buộc mình phải nghe thôi!

Ngân ấp úng:

- Dạ nhưng mà con biết con có tội vì con… thích nghe!

Cha rộng lượng:

- Con nghe cũng được nhưng không thực hành thì không sao! »

Thọ hỏi thiệt ngày đó Sử có đi xưng tội với Cha vì nghe chuyện tiếu lâm của Thọ không ?

Trinh nữ Sử không trả lời câu hỏi, nhưng mụ vui vẻ kể lại vài kỷ niệm « trời ơi đất hỡi » của Thọ. Không khí trong nhóm PCT62-70 bắt đầu cởi mở. Một ôn viết:

- Hồi đó tui học ban B nhưng toàn là đực rựa nên tui xin đổi qua ban A vì để được cùng lớp với nữ sinh.

Một ôn khác tâm sự :

- Hồi đó tui có mặc cảm xấu trai nên chỉ yêu thầm trộm nhớ người đẹp mà không dám hó hé gì!

Một ôn thú nhận mang mặc cảm nghèo.Thầy Bảo ở Cali lên tiếng thầy đã từng mang mặc cảm « anh là trai Trời bắt xấu ».Thọ góp ý :

- Hồi đó em không thấy thầy kém nhan sắc,em thấy thầy hiền và có duyên ngầm.Tụi học sinh ai cũng thương thầy, nếu có đứa nào chê thầy là em uýnh nó ngay..

Thọ làm quen được vài bạn mới, sôi nổi kể vài chuyện tiếu lâm thì nhận mail mụ trưởng lớp ở Cali:

- Mô Phật, KT ui, chít chít, nói nhỏ thôi…nói vô tai người ta đây nè, kẻo đức Phật mà nghe được là ngài đuổi trưởng lớp ra khỏi chùa, kiếp tới tu tiếp là tiêu đó. Ố lala…sans sou…ou sans xi…lip? Voulez –vous dancer avec moi ce soir?

Thọ nhớ trưởng lớp hồi xưa thân hình tròn trịa, gương mặt xinh như búp bê Nhật bản, học giỏi, mỗi buổi sáng ôm cuốn sổ điểm vào lớp với dáng đi thật thẳng và vẻ mặt nghiêm nghị. Dụng tâm thuyết phục trưởng lớp thay đổi nguyên tắc học đường, mụ Thọ mail dài dòng:

- Thì ra tụi mình cùng là Phật tử! Trưởng lớp nhắc tới Đức Phật làm Thọ nhớ lại 3 năm về trước Thọ vượt 300km bằng đường xe lửa lên Paris, chờ đợi từ 10g sáng đến 3g chiều cùng với 10.000 dân Pháp và Âu Châu, trong đó có nhiều người không phải là Phật tử, chỉ vì nghe danh Phật sống là ngài Dalai Lama nên từ xa lặn lội tới cốt chỉ nghe ngài thuyết pháp.

Đứng trước cổng chờ đợi quá lâu, từng đám người tụ tập khơi chuyện xã giao một hồi rồi từ từ bắt qua chuyện tiếu lâm. Có nhiều chuyện trình độ cao cấp mà Thọ không thể hiểu nổi, mặt mày ngơ ngáo thì được thiên hạ tử tế thay phiên nhau giải thích. Những tiếng cười dòn dã như sợi dây xích kỳ diệu móc nối những tâm hồn khác chủng tộc gần gũi với nhau và làm cho thời gian chờ đợi ngài Dalai Lama trở nên ngắn ngủi.

Sau phần thuyết pháp là phần giải đáp thắc mắc.Có người đặt câu hỏi :

« - Khi tôi không biết việc tôi làm đúng hay sai, phân vân lo sợ về những hậu quả tai hại thì tôi phải quyết định như thế nào?

Ngài Dalai Lama trả lời:

- Trước khi làm việc gì ta nên đặt câu hỏi rằng mục đích của việc đó tốt hay xấu? Mục đích mới là chính yếu. Nếu công việc của mình nhắm vào mục đích tạo hạnh phúc cho người khác (chúng sinh) thì bạn cứ tiến hành đừng ngần ngại. Đôi khi hành động bị đánh giá xấu xa nhưng mục đích tốt thì nó vẫn là tốt. Còn như hành động thấy là tốt mà che đậy ý đồ xấu nào đó thì bạn nên dứt khoát không làm ».

Trưởng lớp ơi, hồi trẻ hai đứa mình có dịp học cùng trường PCT, cùng lớp, cùng thầy, nhưng 30 năm sau vào đời học đạo Phật thì lại khác thầy, mà những điều giảng dạy của mỗi sư phụ không cùng chung quan điểm.

Lời của Phật:«Ta là Phật đã thành,các con là Phật sẽ thành», Thọ hiểu rằng ngài chỉ dẫn cho chúng ta con đường thoát khổ, ngài không giữ trách nhiệm thưởng phạt chúng ta.Theo thuyết nhân quả thì chính chúng ta phảI tự trả nợ về những việc làm xấu do chúng ta gây ra và được phần thưởng những việc tốt mà chúng ta đã tạo nên. Như vậy trưởng lớp đừng lo sợ bị Phật đuổi ra khỏi chùa.

Thọ biết xã hội Việt nam vẫn còn những qui luật gò bó đối với phái yếu. Quyền tự do ngôn luận của người phụ nữ đối với người khác phái vẫn còn nằm trong giới hạn hẹp hòi, nhưng Thọ nghĩ rằng chuyện tiếu lâm có mục đích đem lại niềm vui cho các bạn, giúp đầu óc thư dãn bên cạnh những phiền toái của cuộc đời, thì dù một số người tưởng là xấu nhưng căn bản nó vẫn là việc tốt.

Mụ Thọ lo xa, viết thêm 1 mail kể lể :

- Thưa thầy và các bạn, hè năm rồi về Đà nẵng, chúng em họp mặt khoảng 20 bạn Phan Thanh Giản cả nam lẫn nữ, ngồi bệt lẫn lộn dưới đất lai rai mấy món đồ nhậu. Hôm đó đám nữ sinh kể chuyện tiếu lâm không thua gì nam sinh, không khí vui vẻ cởi mở làm em ngạc nhiên vì chỗ tỉnh em ở bên Pháp, phụ nữ cương quyết giữ truyền thống Việt nam.

Vào những buổI tiệc đông người, họ đặt hai dãy bàn đàn ông và đàn bà ngồi riêng rẽ, mặc dù mấy bà vẫn gặp nhau đấu hót hằng ngày. Em lên tiếng yêu cầu nam nữ ngồi xen kẻ kiểu người Pháp cho vui. Chỉ có vài bà hoan nghênh, còn số đông nhìn em như quái vật. Mấy năm đầu tiên có chồng bên cạnh nên em không ngại ngần ngồi chung bàn với đàn ông. Họ hoàn toàn thoải mái về sự có mặt của em, họ cũng đồng ý rằng nam nữ hỗn hợp nói chuyện vui hơn. Nhưng rồi từ ngày em ly dị thì em không dám chơi dại ngồi chung bàn với mấy ông vì ngán sư tử Hà Đông.Vậy là từ từ em không tham dự những hội hè lớn của Việt nam nữa.

Em được học khóa Interculturalité dạy phải coi chừng những sự xung đột tư tưởng của mỗi dân tộc.Chẳng hạn có một lớp nọ đàn bà Á Rập từ từ bỏ lớp mặc dù được chính phủ cho tiền đi học, là vì một số đàn ông Á Rập không chấp nhận vợ mình vào học lớp có thầy giáo.

Cũng đã có trường hợp một thầy giáo Pháp nọ quen thói nịnh đầm vô tình khen một bà già Á Rập mặc áo đẹp. Bà già Á Rập kể lại chồng nghe. Ông chồng già dòng họ Ben Laden kiếm thầy thanh toán nhẹ làm thầy bị gãy 2 cái răng cửa và còn nằm nhà thương mất 1 tuần lễ.

Còn chuyện hôm nọ trời mưa thầy giáo Pháp chở dùm bà Việt nam về nhà, vài ngày sau thầy bị ông chồng Việt nam dẫn vài tay anh chị dợt sơ thầy một trận, đó là chưa kể tới xe hơi mới của thầy bị quẹt trầy sơn.

Em nghĩ qua về trường hợp của em, về bản tính cởi mở từ hồi còn ở quê nhà, nay qua Pháp như cá gặp nước tha hồ mà bơi lội…Thầy chịu chơi cho em lên chức«Queen tiếu lâm»,nhưng « phép vua thua lệ làng » thầy ơi. Em lo ngại số đông thắng phiếu thì thầy nghĩ em có bị… đưa ra hội đồng kỷ luật không thầy ?

Mặc dù em có nhiều bạn thân người Pháp nhưng em vẫn có cảm tưởng em không giống họ, nhưng một số người Việt nam thì cho là em không giống phụ nữ Việt nam.Vậy em là ai !? Hic…hic…hic…”(kèm theo hình tròn mặt người hả miệng khóc).

Ôn San ở Úc viết:

- Thì TA vẫn là TA! ! ! Da vàng mũi tẹt thì vẫn là da vàng mũi tẹt. Michael Jackson dù có sửa mặt, tẩy trắng da thì vẫn là dân da đen. Dù KT có đổi thành Liz, Joan…thì vẫn là KT. Kể tiếu lâm không phải là hoang, mà chỉ cho vui.

Thầy trấn an:

- KT đừng ngại về chuyện KT kể. Mục đích để “góp vui cũng được một vài trống canh”.Văn hóa Việt nam sẽ thiếu nét đẹp của nó nếu không có các chuyện tiếu lâm”.

Vĩnh ở Lowa (USA) viết:

- Mấy bữa nay đọc thư của KT, vui, tếu và cho chúng ta biết thêm sinh hoạt ở nước Pháp. KT viết thư dí dỏm lắm, mong có dịp cùng gặp kỳ tớI PCT groups.

Mụ Hoa thêm:

- Truyện tiếu lâm bảo vệ hạnh phúc gia đình.

Được một số ngườI cấp sứ vụ lệnh, mụ Thọ an tâm. Dù sao bây giờ cũng 2004 rồI! Nhớ hồi trước 75, người ta phỏng vấn ca sĩ Hoàng Oanh thích đọc mục gì nhất trong tờ báo “Chiến sĩ Cộng Hòa”? nàng trả lờI nàng thích nhất chuyện tiếu lâm của Đặng T Huân.

Mấy hôm nay mụ Thọ rình computeur như mèo rình chuột. Con gái mụ kiếm việc mệt mỏi thả máy là mụ tức tốc nhào vào ghế, không phảI ngườI mẹ hiền giúp con tìm job mà mụ vào cà kê dê ngỗng vớI nhóm PCT 62-70.Mail mụ Sử cho biết chính mụ gây ra tai nạn xe làm sụp garage của ngườI ta, nhưng may mắn không làm ai thương tích. Mụ được các bạn chúc mừng mụ chưa ngoẽo.Thọ chọc trinh nữ Sử sẽ được lên thiên đàng, lồng theo câu chuyện tiếu lâm ngày xưa Công chúa Bạch Tuyết hui nhị tỳ, hộI đồng y khoa phát giác trinh nữ có 7 lỗ nhỏ nhưng vẫn được lên cõi Trời.

Một mail trả lờI:

- 7 chú lùn cũng khá đấy!

Bút chiến trên Internet

Sáng nay đọc mail, mụ Thọ choáng váng mặt mày như người bị trúng gió.

Một tiếng súng đại bác nổ vang dội trong vòm trờI PCT 62-70.

Mail mụ Kangourou bất mãn về những chuyện tiếu lâm. Thì ra lâu nay mụ Kangourou bực bội nhưng bây giờ mới lên tiếng! Mụ Thọ không quen mụ Kangourou, nghĩ mình là ma mới nên tính cà khịa của mụ dịu lại, mụ hít vào thở ra cho tâm tĩnh lặng và gởi cái mail ngắn ngủi hiền queo:

- KT xin lỗi đã làm phiền lòng các bạn.

Tưởng yên rồi, ai ngờ những tràng tiểu liên, đạI liên, F.5, A.37 phụ họa tới tấp. Mail mụ Chicago đòi rút tên ra khỏi nhóm vì truyện tiếu lâm tục tĩu, mụ trưởng lớp Cali giờ cũng ho hen hết chịu nổi, rồi mụ Kangourou cũng nhảy lại vào vòng chiến, rằng mẹ mình dặn mình phải chọn bạn mà chơi.Thêm một ôn ở Cali cũng tán thành phảI nghe lờI mẹ dạy.

Ôn San từ xứ Kangourou gởi liên tiếp tập truyện Đoạn Tuyệt, có ý thông cảm vai trò Thị Loan.

dưỡng sinh mail riêng hốt hoảng:

- TrờI ơi, làm răng mi!? Tao sợ quá!

Mail Lâm trưởng nhóm (đang du lịch Việt nam):

- Thật ra chúng ta là một group hoàn toàn đến với nhau trong tinh thần tôn trọng và tạo yêu thương lẫn nhau, nên đến và đi hoàn toàn lựa chọn của mỗi bạn trong group. Lâm chỉ mong các bạn nhớ chúng ta là một group với nhiều bản sắc của những môi trường sống khác biệt.

Cám ơn bạn trưởng lớp Cali đã muốn giữ bạn Chicago ở lại với chúng ta, tuy nhiên trước đây Chicago đã có ý định rời group vì muốn phụ trách chương trình các bạn du học Nhật.

Một số ôn mụ không nhảy vào vòng chiến, cầm ống dòm làm khán giả xem 3 mụ và 1 ôn tranh đấu bảo vệ truyền thống phụ nữ Việt nam, đang sôi nổi “bụp” mụ Thọ chơi bạo dám xâm mình xé nát hàng rào cổ hủ.

Bầu trời u ám bao trùm màu tang tóc. Cuộc chiến bắt đầu gay cấn…

Máu con nhà binh của mụ Thọ sôi sùng sục.

Mụ ức lắm! Mụ nghiền ngẫm lời triết gia Socrate:“Không suy nghĩ sáng suốt tất nhiên đi đến cảnh hỗn độn, đám đông quyết định trong hấp tấp và vô ý thức tất nhiên có ngày phải hối hận vì sai lầm. Ai có thể tin rằng đám đông có lẽ phải!? Sự thật thì đám đông luôn luôn ngông cuồng hơn những cá nhân hành động đơn độc“.

Trước khi rút quân rời khỏi mặt trận, mụ Thọ rút chốt quả lựu đạn. Khói bay mù mịt.

- Thưa thầy,

Em nhớ hồi 17 tuổi em xem cuốn phim“Chúng tôi muốn sống” do Lê Quỳnh thủ vai chính. Cốt truyện kể lại sau trận đánh Điện biên Phủ, anh kháng chiến nọ trở về làng xưa. Anh được đón tiếp như một vị anh hùng vì anh có công đánh đuổi Pháp, nhưng đồng thời anh ngỡ ngàng đau lòng chứng kiến cảnh cha mẹ anh bị đưa ra đấu tố. Anh phản kháng thì cũng cùng chịu chung số phận. Nạn nhân bị trói khuỷu tay, đầu rủ rượi gục xuống chịu đựng những tiếng chưởi rủa và những hòn đá của đám đông ném vào người. Một vài kẻ trong đám đông đau lòng quay mặt nhìn qua chỗ khác vì biết nạn nhân bị oan uổng. Một tay quá khích kêu tên một người nào đó và xúi dục đấu tố thêm. Người này sợ bị liên lụy nên hùa theo nêu lên một lô tội ác tưởng tượng cho vừa lòng phe thắng thế.

Khuya nọ anh kháng chiến đã trốn tù bơi qua dòng sông Bến Hải đi tìm tự do.

Câu chuyện xảy ra ở miền Bắc vào năm 1954, nạn nhân bị đấu tố vì tội giàu ruộng đất. Đến 50 năm sau lại có một trường hợp tương tự xảy ra…nạn nhân Khánh Thọ bị một nhóm người đấu tố vì tội giàu chuyện tiếu lâm.

Sau này bác Hồ đã lên tiếng hối tiếc về chỉ thị đấu tố ruộng đất ở miền Bắc. Em tự hỏi trong tương lai có bác gái nào đó cũng hối tiếc về chuyện đấu tố phụ nữ 2004 kể chuyện tiếu lâm trước phái nam!?

Em nhớ cuối phim hình ảnh những họng súng liên thanh bắn theo xối xả và ánh mắt xót xa của người yêu anh kháng chiến hồi hộp trông theo. Em tin rằng một số bạn của KT cũng đang mang tâm trạng đó.

Thưa thầy và các bạn, em xin lỗi vì đã làm phiền lòng một số bạn nhưng em không hề hối tiếc chuyện này, bởi vì em luôn luôn lạc quan cho rằng những điều mình tưởng là xui xẻo thật ra lại là may mắn cho mình. Biết đâu một ngày nào đó em cũng sẽ cám ơn những người đấu tố em! Em nói thật từ ngày vô hội vui quá em ham viết mail nên ít ngủ. Nhân dịp này bơi qua sông Bến Hải rồi tha hồ mà ngủ.

Thầy ơi, cuộc đời em nhiều nổi thăng trầm và chính nhờ những xung đột nho nhỏ này em mới tìm được tri kỷ. Em rất thích câu nói của tác giả“Minh triết trong đời sống”:“Cuộc đời là một vở kịch mà mỗi người chỉ là diễn viên phải đóng trọn vai trò của mình. Chính Thượng Đế mới là đạo diễn”.

Đây là lá thư chót KT gởi cho thầy và các bạn PCT62-70.

Cám ơn những ngày vui đã qua.

Mặc dù dứt khoát gác kiếm giang hồ nhưng bản tính mụ Thọ tò mò, mụ theo dõi không sót mail nào…

Mụ trưởng lớp Cali, mụ Kangourou và mụ Chicago thay phiên nhau nổ lớn.

- Các bạn thân mến, tuần lễ qua nhà chúng mình có chuyện không vui. Bình tĩnh lại để thấy rằng chỉ có 1 ngườI duy nhất là KT kể chuyện tục, chúng ta không bằng lòng, nhưng cả nam lẫn nữ chẳng ai chịu nói lên. Bây giờ chuyện lại xé ra to.

- Mình đã và không bao giờ kêu Hồ chí Minh là Bác như KT đâu!

- KT dám ví von cô ta vớI những vị anh hùng đánh đuổI Pháp. Đúng, KT thì có công kể những chuyện tục!

- KT lên giọng là Bác Hồ nào đó đã xin lỗI người dân thì một mai các bạn cũng sẽ phảI xin lỗI KT. Điều này không chấp nhận được. Đây là một ấu trĩ về chính trị mà còn là một xúc phạm đến mọi người.

- Tùy các bạn, các bạn chọn lấy. Nếu các bạn muốn, thì căn nhà này sẽ tiếp đón KT trở lạI. Chuyện tục và ngược ngạo của KT sẽ được tiếp tục, cả nhóm vẫn còn như cũ, không sứt mẻ. Ai không muốn đọc thì cứ bỏ thư và đừng trả lời. Mình chắc chắn sẽ là ngườI không trả lời, và delete tất cả những thư như thế.

Một mụ chơi súng cối:

- Mình buồn lắm, nhưng cũng cảm thấy chúng ta cần có một quyết định. Ở đây không phải là lời nói mà là ý tưởng. Một người có ý tưởng ngược ngạo, ích kỷ, điêu ngoa, không biết phải trái, thì không nên níu kéo làm tổn thương những người chân thật đã hết lòng vì bạn trong thờI gian qua.

Lẽ ra KT nên xin lỗi bạn bè và tôn trọng mọi ngườI, nhưng rất tiếc là KT đã không làm như thế.

Mụ khác thả B.52:

- Lá thư láo lếu của KT làm mình tức ghê lắm, đúng là giọng điệu của một người “điêu ngoa, ngược ngạo,chua ngoa” đang làm mất danh tiếng trường PCT của chúng ta.

Mình thấy lời những bậc tiền bối ngày xưa thật là thâm thúy. Mình đã dạy con và sẽ dạy những đứa cháu ngoại “Hãy chọn bạn mà chơi nghe con”.

Mình hoàn toàn đồng ý với trưởng lớp Cali, nếu có ngón tay nào bị thúi thì ngay lập tức cứ cắt bỏ nó, vì nó không giúp được gì.

Các bạn thân thương, mình thương các bạn lắm, thương Lâm, thương MSan đã nghĩ cách nối vòng tay lại, thương Mỹ cặm cụi mở trang web mới, thương bạn Chicago bỏ thì giờ sưu tầm những tin tức, cho chúng ta đọc những bài thơ hay, thương thầy, thương My đã làm ra VCD “34 năm sau”, còn và còn những bạn khác nữa…”.

Mụ Thọ gật gù…Mụ này có tấm lòng đại bác thương chi mà thương nhiều quá!

Ái dà da! Các mụ vẫn còn nặng máu học sinh đấy nhá! Mấy chục năm qua rồI vẫn tiếp tục nghiêm chỉnh sưu tầm tin tức, thơ, văn. Trời ơi mấy ôn, mấy mụ hồi trẻ học nhiều quá rồi, bây giờ tóc bạc, tóc sói, da dẻ trổ đồi mồi…mà vẫn còn học. Học, học nữa thì…hộc máu!

Ôn San viết mail bằng Anh ngữ, ôn làm như ai cũng giỏI tiếng Anh như ôn. Mụ Thọ chỉ hiểu lỏm bỏm phải kêu con dịch, đại khái ôn kêu gọi hòa bình.Tiện thể mụ kể lể dài dòng với con, đứa con gái 24 tuổI sinh trưởng tại Pháp cười hí hí:

- Mấy bác Việt nam lạ quá! Kể chuyện tiếu lâm cho vui mà cũng không được phép!

Trinh nữ Sử sau khi hú ba hồn bảy vía về tài lái xe, mụ mail trở lạI:

- Trăm sự tại Sử là người đầu tiên đã khơi mào máu tếu của KThọ. Ngày xưa KT cũng đùa dai, có lần trêu ghẹo kỳ cục khiến Sử đã vào phòng đóng cửa lại khóc một mình. Lúc đó Sử giận KT lắm! Nhưng lúc đó tuổi trẻ chóng quên, rồi cũng nô đùa và thông cảm nhau. Hôm nay, Sử xin cả nhà nhận lờI Sử SÁM HỐI. Vì Sử có mặt trong nhóm và Sử khơi đầu câu chuyện khiến KT yên chí căn nhà lá của chúng ta là chỗ KT tha hồ nói năng.

KThọ ơi, hãy nhìn lại những gì làm các Bạn buồn thì giải thích và xin lỗI, nhất là sau đó ý tứ hơn để thăng hoa chính mình, và cảm ơn sự bao dung của Thầy và Bạn đã yêu thương và trân quý sự hiện diện của KT.

KT ơi, KT ví von không đúng người, không đúng việc, khiến các bạn bực bội vì sự gán ghép của KT vào câu chuyện “Chúng tôi muốn sống” không hợp lý lẽ đâu.

Sử xin lỗi riêng Chicago, Cali và Kangourou về nguyên cớ nêu trên. KT chắc chắn sẽ ân hận rồi. Khi vấp ngã thì ai cũng học được điều gì đó để trưởng thành. KT sẽ chín chắn hơn và tạ lỗi.

Xin dâng lời cầu nguyện của Sử đêm nay: Lạy Chúa, xin dạy con luôn sống vì những điều mình yêu (yêu PCT62-70), và chết vì những điều mình ghét (chuyện tiếu lâm tầm bậy). Xin dạy con biết đưa tình yêu vào cuộc sống, để mỗI giây phút sống con đều cảm nhận niềm hạnh phúc yêu thương. Xin dạy con biết đưa cuộc sống vào tình yêu, để từng giây phút yêu con đều làm cho đờI sống thêm giá trị.

Để rồI con biết hòa cả hai nên một để Sống là Yêu và Yêu là Sống.

Vì Thiên Chúa hằng sống cũng chính là Thiên Chúa Tình Yêu. '

Ước mong Yêu Thương và Tha Thứ tồn tại trong gia đình Xóm Nhà Lá của chúng ta.

Trân trọng.

Lu- xi- Phe nhe răng hô cười khà khà…Con chiên cái Sử hiểu sâu xa lời Chúa dạy: “Ai tát má trái của bạn con thì con hãy xúi bạn con chìa má phải cho họ tát luôn”.

Ôn Trịnh (San José) gõ mõ:

- Có lẻ bầu trời càng u ám hơn bởi điều mà tôi xác quyết có một số coi trọng cái ta, cái ngã, cái tự ái quá ư là lớn mà không chịu clear để nhìn vào tương lai. Người này sám hối, ngườI kia ăn năn không biết tội gì mà to lớn đến thế, ngoài vài ba chuyện tiếu lâm. Hay hơn hết là: Tại sao chúng ta không góp ý như…Bạn nói sai rồi, tôi không hưởng ứng ý kiến bạn, mà hở chút xíu tôi rút ra, rút vào. Khác nào bạn đã xem cái nhóm của chúng ta không đáng để cùng nhau vớI mục đích nhỏ to chuyện trò, khác nào là một sự khinh miệt những anh em còn lại.

Xin bạn hiểu dùm là hơn 30 năm qua chưa ai chết vì không có sự tập hợp nhóm email này. Xin đừng vì đôi lời phân bua này mà tình bạn của tôi khác hơn trước. Chẳng qua để thấy rõ nhau hơn thôi.

Mail trinh nữ Sử:

- Anh Mõ thân mến, có phải anh không đồng ý vớI Sử về ý nghĩ « LờI Sám Hối»?Sử sám hối thực sự đó.Vì nếu Sử không hấp tấp chọc chuyện cũ của KT, thì KT chưa dám kể chuyện tiếu lâm lung tung, như người múa gậy vườn hoang vậy đâu.

Sử không hiểu mấy lời của anh, có phải ý anh quở trách Sử không? Cho Sử xin lỗi nhé.

Dù sao chúng ta vẫn còn đông bạn bè bên nhau, chứ KT, bên trời Tây cô đơn lắm. Lỗi tại KT, thì ráng mà chịu chứ. Phải không?

Ôntiếp tục gõ mõ:

- Tôi không có ý quở trách. Sử không tội tình gì để phải mất công sám hối qua cái nhìn của tôi.

Hai tòa nhà Twin house ở Mỹ sụp đổ tan tành với gần 3.000 sinh linh, đang chuẩn bị làm lại. Hai quả bom nguyên tử ném xuống Nhật với hơn 150.000 ngàn con người bằng xương bằng thịt, không tìm ra được mấy mảnh thân xác, sau đó tái dựng lại đẹp đẽ như một thắng cảnh. Gần đây nhất bao nhiêu lâu đài đồ sộ tại Afghanistan và Iraq đều bình địa kéo theo sự chết chóc từng giây từng phút, thậm chí còn có người cắt cổ người. Cái hờn mát của các bạn có to lớn như những chuyện này không?Thế rồi người ta vẫn ĐI TỚI.

Như sáng nay tôi biết có người đã giận tôi, không ai khác hơn là bạn thân của tôi, vì tôi không đồng ý về câu nói « chọn bạn mà chơi» và bây giờ tôi cũng cứ với lập trường không đồng ý.

Một mail viết:

- Chúng ta cùng đăng cáo phó tiếc «tuổi thơ của đứa bé mới có 1 tháng 6 ngày đi nhé!».

Chiến trường đang sôi động, bỗng thầy Bảo trong ủy ban Hồng Thập Tự kêu gọi đình chiến :

- Tôi muốn gởi đến các em lời kêu gọi cuối cùng với tư cách như một người anh trong nhóm.Vừa vào trang web PCT 62-70 để xem những điều gì mới lạ và chỉ muốn dùng lời viết của LxMỹ trong trang Web để gửi đến các em.

Cuối cùng rồi chúng ta gặp nhau nơi đây sau những tháng ngày lưu lạc. Những người bạn một thời PCT 62-70 ngày nào giờ mái tóc đã điểm sương, phiêu bạt khắp các nẻo đường. Nhưng dù nơi đâu, có lẻ, trong một góc riêng nào đó trong trái tim của mỗi chúng ta, PCT 62-70 mãi mãi vẫn là một thời để nhớ.

Một mai đây nơi cuối đường rong ruổi
Có tình cờ bạn nhớ chuyện năm xưa
Thì xin hãy cùng ta ngồi nán lại
Dứt cơn mưa rồi tính chuyện lên đường

Hãy cố gắng bỏ qua những dị biệt để còn được sống với nhau trong những tháng ngày ngắn ngủi còn lại.

Dù chuyện gì xảy ra, tôi vẫn mến trọng các em.

Đọc mail thầy mụ Thọ nao nao xúc động…Thầy về hưu vẫn còn khổ vì tụi học trò già chí chóe!

Ôn trở lại bản tính thời cắp sách:

- Các bạn có lẻ cũng giống Mõ thôi quả tim phải rung, nhưng sự rung động, sự lay chuyển như thế nào, khác nhau bao nhiêu không ai thấu rõ. Phần tôi vô cùng cảm kích khi nghe Thầy bày tỏ:« Tôi gửi các em lời kêu gọi cuối cùng với tư cách như một người anh».

Phần tôi đời đã dạy cho tôi, trường học đã dạy cho tôi «với người anh ấy» muôn thuở vẫn là Thầy của tôi. Tôi luôn và mãi nghe lời Thầy nói, tôi sẵn sàng nằm xuống cho Thầy đánh mỗi khi lỗi lầm dù đang quá tuổi 50. Bao giờ cho đến bây giờ tôi cũng giữ tinh thần tôn sư trọng đạo, đúng theo tinh thần văn hóa Đông Phương. Xin Thầy nhận nơi đây lời chân thành nhất phát xuất tự tấm lòng.

***

Hộp thư của Thọ từ đây vắng bóng PCT62-70. Kiểm lại kết quả mụ lời chán. Mụ được thêm 5 ôn bạn mới ngầm an ủi tinh thần mụ đang giao động. Mụ thuộc lòng mấy dòng chữ: «Thọ ơi, đừng quên tui nhé.Thọ giữ email của tui để gửi chuyện tiếu lâm hay gì cũng được, nghe! Love».

Mụ hiểu Love của Việt kiều Mỹ bao hàm ý nghĩa trong trắng bạn bè. Những mail đồng minh giúp mụ lên tinh thần, vitamine thấm vào mụ, làm như mụ được uống thuốc bổ gan, bổ tì, bổ thận. Mụ không có tà ý mơ mộng «dợt»một ôn nào làm của riêng, nhưng mụ phơi phới yêu đời vì bản tính mụ ham bạn bè, nhất là người hiểu mụ.

Một thời gian không lâu, vô tình nghe tin con bạn thân Lý dưỡng sinh giao lưu với mụ trưởng lớp Cali, mail âu yếm xưng «mình».Thọ ứa gan, rủa thầm:«Thà hai đứa nó quen biết nhau trước thì không nói làm chi!». Mụ gởi mail cay đắng chọc Lý dưỡng sinh khóc, đến nổi Lý dưỡng sinh buồn quá bỏ uống canh dưỡng sinh mất mấy ngày.

Nhưng rồi hôm nọ đọc thơ của một công ty Pháp chuyên lo việc mai táng, đặc biệt chỉ nhắm vào số người trên tuổi 50. Công ty kêu gọi mụ Thọ trả góp chi phí đám ma của …mụ Thọ để lỡ như bất thình lình hui nhị tỳ khỏi phiền lòng con cháu. Mụ tái tê cả người…Mình bị xếp vô loại gần Đất xa Trời rồi! Sống trên đời bao nhiêu năm nữa mà để ý ba chuyện lẻ tẻ.Vậy là mụ bỗng thông cảm bỏ qua « căn bịnh số nhiều » bất trị của mụ Lý, xưa nay vẫn chủ trương bạn bè càng nhiều càng tốt.

Ban đêm nằm gát tay lên trán, mụ Thọ lại suy nghĩ và phân tích…

Mụ nhớ bài giảng « Sáng tạo tâm »…Một vở kịch về một con người. Cha anh ta chết trong hầm mỏ. Con anh ta cũng chết trong hầm mỏ. Về sau cháu anh ta cũng chết trong hầm mỏ. Vở bi kịch diễn đi diễn lại từ thế hệ này sang thế hệ khác. Đó không phải là số phận mà là do người trong gia đình ấy không biết cải cách và sáng tạo. Nếu sau khi cha chết mà con cháu rời bỏ hầm mỏ đi nơi khác thì mạng vận của họ ắt đã thay đổi. Đó cũng là một sự cải cách và sáng tạo của tâm.

Những người vẫn ôm khư khư truyền thống « Mẹ dạy rằng…» từ đời này qua đời khác thì làm gì có sự cải cách và sáng tạo tâm!

Trong cuộc sống có rất nhiều mô hình hành vi ảnh hưởng đến chúng ta.Vì sao chưởi rủa, đuổi đi? Phản ứng đó không phải là do tình cảm chân thực của người đó, mà do bắt chước các mô hình ứng xử trong kịch truyền hình, trên quảng cáo, trong tiểu thuyết…Gặp sự việc như vậy thì phải phản ứng cứng ngắc như vậy, tuy rằng sự phản ứng đó không phải là phản ứng chân thực của mình.

Mụ lấy sách ra đọc tiếp…Sự phân biệt là một điều cần thiết quan trọng trên đường Đạo vì nó xây dựng trên sự hiểu biết, trên khả năng trực giác cao cả. Còn thái độ Bà này tốt, Ông kia xấu đều là những sự phán đoán bắt nguồn từ cảm xúc nhất thời, không giúp gì cho sự phát triển tâm linh mà chỉ tạo thêm phiền não cho đời sống, khiến chúng ta trở nên mù quáng, dễ có những hành động sai lầm.

Mụ Thọ từ từ thông cảm 3 mụ và ôn nọ không có ác tâm « thịt » mụ.

Mụ tiếp tục suy nghĩ …Thật ra các tưởng khác nhau do tâm và ý niệm làm nảy sinh ra. Trong sách Phật (Nhiếp Đại Thừa Luận) có đề xuất một quan điểm lý thú.Ví dụ ác quỷ thấy nước là máu, cá thấy nước là nhà của mình, người thấy nước là nước, loài trời thấy nước là cõi đất trang nghiêm. Như vậy những người có tính trào lộng nghe chuyện tiếu lâm thì cảm thấy vui, thoải mái.Trái lại những người có bản tính bảo thủ nghe chuyện tiếu lâm thì cho là tục tĩu, lố lăng và họ cảm thấy bực bội. Đúng ra phe nào cũng có lý của họ.

Nhóm quậy Cali

Vài tháng sau, trong bữa tiệc sinh nhật, một số bạn nhắc nhở lại trận chiến PCT 62-70 trên Internet (hèn chi hôm đó Thọ bị nhảy mũi quá trờI!). Một ngườI đưa ý kiến tạI sao không lập riêng nhóm có tinh thần trào phúng, chủ trương sống vui –vui sống.Vậy là nhóm ra lò và nhóm không quên hú Thọ vào.

MỗI sáng mở mail, Thọ được dịp thoải mái về những câu nói đùa không phân biệt nam nữ, những chuyện tiếu lâm, song song với những thơ, văn cũ mới và tin tức hiện hành. Nhóm này giống như quán Karaoké, hát dở hát hay không cần quan tâm, mạnh ai nấy hát.

Những người bạn trai, bạn gái chưa bao giờ gặp mặt nhưng Thọ cảm thấy rất thân tình.Từ từ Thọ kiếm được một vài bạn cũ. Cho đến ngày thông báo Đại hộI PCT- Hồng Đức ở San José, Thọ náo nức lên đường, vừa được thăm gia đình và được gặp nhóm bạn…quậy!

Cali, 28/5/05 chợ ABC gần Phước Lộc Thọ

Câu chuyện “chiến tranh Tiếu Lâm” xảy ra đúng một năm.

Hôm nay trước mặt Thọ là thầy Bảo và một số bạn bè đợi xe đi dự Đại hộI PCT. Nổi xúc động vui mừng của trò lớn hơn thầy gấp mấy lần vì trò hiếm thầy, trong khi thầy có cả ngàn học trò trong đời dạy học. Vị thầy khả kính thon gọn ngày xưa bây giờ có dáng dấp tài tử Đài Loan nào đó trong một phim mà Thọ quên tên, hình như đóng vai ông chủ đếm tiền mỏi tay thì phải!

Thọ lên xe ngồi gần người đẹp Kim Anh và ôn Tạo, tuy không quen biết nhưng vẫn chuyện trò tương đắc. Nguyễn Đức Chương cầm micro điều khiển chương trình, Thọ cảm thấy như đã quen với ôn này vì mụ từng gởi mail chúc mừng ôn được giải thưởng “Businessman Of The Year 2004”và được dự Dinner Party với sự hiện diện của Tổng Thống Bush. Sau đó Thọ nhận mail ôn Chương chúc mừng Thọ được giải thưởng hội họa Pháp vào tháng 2/2005 (Thật ra ôn Chương không quen với mụ. Nguyên do vì mụ gởi tin vui của mụ “lòe” các bạn. Ôn tiến sĩ khoa học ở Texas nhận tin, bỗng nhớ bài hát Trịnh công Sơn…100 năm đô hộ giặc Tây. Thông thường lòng yêu nước mãnh liệt làm ôn bực bộI, nhưng lần này ôn cảm thấy hả dạ, nghĩ rằng mặc dù mụ Thọ không phảI là anh hùng dân tộc chống Pháp nhưng ít ra mụ cũng có công làm tụi Pháp nể mặt người Việt nam.Vậy là ôn khoái chí forward tin mừng thắng giải hội họa Pháp vào nhóm PCT6270).

Thọ đổi chỗ ngồi gần Phương Lan, một bạn cũ cùng lớp PCT. Trong xe không khí nhộn nhịp gọi Nga bán lô tô ơi ới.Vui nhất là giây phút hồi hộp chờ đợI ôn Tuấn hô con số chót, tiếng người cười nói ồn ào náo nhiệt.

Tuyết, Loan phát bánh, phát nước, rồi đến cô Minh Nguyệt (ngườI quản lý cuộc đời và CreditCard của thầy Bảo) cho cả xe thưởng thức món đậu phụng có tráng lớp bột mùi vị đậm đà, ăn vào mê cô Nguyệt chết bỏ! Mụ Lan lăng xăng hỏi cô công thức, Thọ nói:

- Mi siêng rứa mi, ông chồng mi thật có phước!

Mụ cãi:

- Không phải, tao hỏi để ông chồng tao làm cho tao ăn.

Mụ Lan sướng thiệt, được chồng Việt nam cưng như chồng Mỹ.

Xe gần tới khách sạn San José thì bỗng nghe tiếng đàn bà khóc bù lu bù loa kể lể, rồi tiếng đàn ông phân bua và một ôn khác lên tiếng hòa giải. Mọi ngườI vễnh tai nghe ngóng. Thì ra hai vợ chồng gây lộn vì bất đồng ý kiến về chuyện ăn tối tại một địa điểm nào đó. Chuyến đi vui quá là vui! Có đủ hỉ, nộ, ái, ố.

San Francisco

Sáng hôm sau xe vắng hơn hôm qua vì một số người tách riêng, tuy nhiên xuất hiện vài khuôn mặt lạ.Thọ ngồi gần Lan, xe chạy khoảng nửa tiếng thì mụ Lan ru hồn vào giấc điệp. Mụ ngồi ngửa đầu, mắt nhắm nghiền, miệng há ra trông thật…ngộ! Thọ tiếc hùi hụi không có chút muối để bỏ vào miệng mụ Lan như Thọ vẫn nghịch ngợm hồi nhỏ. Thầy Bảo đứng giữa lối đi, mỉm cười tinh quái nhìn mụ Lan vớI máy hình nhắm mục tiêu hoạt động. Ôn Nguyện (ngườI nâng khăn sửa túi cho Phan thị Hoa từ mấy chục năm nay) nặng máu tếu:

- Phải chi có cái bông cắm vô miệng cho giống con gà cúng giỗ!

Thọ và Hoa cười sặc sụa nhưng mụ Lan vẫn say ngủ.

Bỗng nhiên Thọ nghe có người gọi tên mụ Kangourou, chiến sĩ Úc chơi B.52 dạo nọ. A`, thì ra mụ Kangourou cũng qua tham dự Đại Hội PCT. Hôm nọ một ôn hỏi Thọ bộ không ngại giáp mặt những đấu thủ sao!? Thọ đã chuẩn bị tinh thần …Nếu mụ Kangourou, Chicago hay ôn Cali chào Thọ trước thì Thọ chào lại, không thì thôi. Về phần Trưởng lớp, Thọ sẽ mở miệng thăm hỏi vì dù sao mụ này là bạn cùng lớp và nhất là cũng ở trong hoàn cảnh ly dị…tội nghiệp như mình. Tuy nhiên mỗi người có một hướng đi khác nhau. Trưởng lớp say mê theo đuổi lý tưởng chính trị, còn Thọ không có lý tưởng nào cả, vẫn tiếp tục vướng vào vòng tình ái (mụ tu không nổi!).

Tò mò muốn nhận diện mụ Kangourou, Thọ cầm máy hình đứng dậy làm bộ chụp hình “người đẹp ngủ hả miệng”, dĩ nhiên thu cả hình Kangourou. Thọ ngồi xuống đắc ý nhưng vẫn chưa yên. Mãnh liệt ý muốn thăm dò phản ứng,Thọ ngoái cổ nhìn người ngồi kế Kangourou,cười thân thiện:

- Chị ở đâu tới ?

- Chị tên chi?.

Sau câu trả lời thứ hai, mụ tự giới thiệu, cố ý hơi lớn giọng:

- Tui tên Khánh Thọ.

Một giọng đàn bà sau lưng Thọ vui vẻ:

- Khánh Thọ đó à! Nghe hoài giờ mới biết. Tranh Thọ đẹp quá !

Mụ Thọ rời ghế, chớp chớp mắt nhìn mụ Kangourou chan chứa cảm tình. Một phụ nữ lịch thiệp duyên dáng như thế này mà đã chơi toàn súng cối, B.52! Có lẻ mấy hôm đó mụ Kangourou bị…bón! Vờ vịt hỏi tên mụ Kangourou, mụ Thọ kể lể tên một số bạn gái ở Úc và hỏi mụ Kangourou có quen không? Mụ cố gắng tạo bầu không khí thân thiện. May quá còn mấy cái bánh Croissants, mụ đem ra mời. Mặc dù ai cũng lắc đầu sợ mập, nhưng chắc chắn người được mời phải hài lòng về thái độ nồng nhiệt của mụ Thọ.

Khi xuống xe chụp hình chung cả mấy chục người, mụ Thọ cố ý đứng gần mụ Kangourou, dụng tâm sẽ gởi cho tụi bạn bổ ngửa chơi. Nhiều lần bị ép đứng gần, mụ Kangourou chán quá, mụ lẩm bẩm:

- Phải đổi chỗ, cứ chụp hoài một kiểu!

Thọ sánh vai mụ Lan và mụ Hoa chiêm ngưỡng Golden Gate bridge, cây cầu trên sách vở và bài hát vẫn nghe ngày còn đi học đang ở ngay trước mắt Thọ. Hồi nhỏ có bao giờ Thọ dám tin rằng một ngày sẽ thấy tận mắt Golden Gate bridge! Cây cầu màu gạch đỏ không đẹp như trí tưởng tượng nhưng nó có nét đặc biệt, đã thấy rồi thì sẽ khó quên.

San José, Đại HộI PCT- Hồng Đức 29/5/05

Căn phòng khách sạn Four Points By Sheraton - San José gồm có hai giường, chứa luôn bốn mụ cho …rẻ! Tình cờ gặp mụ Hường là bạn thân với người chị bà con. Sư tỷ Duyệt chững chạc không ai dám giỡn mặt, mụ mang hành lý gấp ba thiên hạ, đem cả ly súc miệng, đầy đủ gối mền vì dị ứng khách sạn. Thọ chung giường với mụ Lan. Hai mụ nào đó thi nhau ngáy cả đêm, Thọ mất ngủ không phải do tiếng ngáy mà vì lạ giường và…hồi hộp gì đâu! Mụ hơi buồn vì mỗi lần mất ngủ mặt mày mụ chao vao, chắc chắn sẽ già hơn con giáp.

Vui thì vui nhưng gặp nhiều phiền phức. Lớn tuổi chậm chạp, vào restroom chưa xong đã bị mấy mụ kia hối ra mau. Khổ nhất có mụ yêu cầu khi tắm hay trang điểm xin đừng đóng cửa vì mụ thường hay vào tiểu.

Mụ Hoa ở phòng kế bên khoái nhập bọn. Năm mụ rộn ràng bôi trét son phấn, hy vọng cứu vớt tuổi xuân được chừng nào hay chừng đó. Mụ nào cũng kiên nhẫn thay ra thay vào mấy bộ đồ chiến cho bạn bè ngắm dùm. Thọ chủ trương tân trang nhan sắc cho bạn nên không phỉnh phờ khen ngợi lấy lòng. Một mụ định mặc áo dài, nhưng khi Thọ chê mặc áo dài thấy tra rụi (thì cũng đã tra rồi!), mụ nghe lời chơi áo Đầm và đúng là được cả bọn khen mụ trẻ hơn nửa con giáp. Thọ dọa một mụ tô son lạt dưới ánh đèn sẽ chìm lỉm.Vậy là mụ ân cần trao thân, ý quên trao môi cho Thọ tô lên lớp son tươi made in France, cả bọn khen: « - Trời ơi đẹp nhức nhối! » làm mụ bồi hồi đỏ mặt.

Trong giờ phút gay cấn chuẩn bị đêm Đại Hội, sắp sửa gặp lại bạn bè cũ sau 30 năm xa cách, tâm hồn mụ nào cũng rối loạn.

Trước cửa Đại Hội tấm bảng Phan Châu Trinh & Hồng Đức 30 năm xa xứ to tổ bố. Cây cờ vàng 3 sọc đỏ oai vệ bên cạnh cây cờ Mỹ. Thọ gặp một số ôn trong nhóm PCT 62-70. Ôn Lâm trưởng nhóm, Trịnh, Mỹ, My, Hùng Anh…và quí phu nhân của các ôn. Cô giáo Mộng Hoàn với nụ cười hiền dịu phản ảnh tình người, cô đang bận bán tờ kỷ yếu giúp học sinh nghèo, trong đó có bài «Chức nữ về làng» mà cô chịu chơi thông qua, tuy nhiên cô lo xa chận họng trước: «Bây giờ dân PCT Hồng Đức ai cũng vào lứa tuổi Tri Thiên Mệnh, đã từ lâu thân lập thân, sống vững vàng với cuộc đời 3 chìm 7 nổi 9 lênh đênh rồi, cho nên quan niệm, hay tư tưởng của mỗi vị, theo tôi xin hãy trân trọng đứng ngoài chiêm ngắm. Lưỡi kéo luân lý giáo khoa thư không còn thích hợp nữa, Amen!».

Người đông ơi là đông, chen chúc nhau mới lọt gần sân khấu. Tụi bạn cũ đây rồi. Thanh Hawaï, Ngô thị Xinh, Cẩm Lai, Xuân Thu, Ngọc, Lê thị Xinh, Thái thị Liên, Quách thị Liên, chị Thu…Thầy Duận vẫn giống Kennedy…Một mụ khều Thọ nói nhỏ:

- Trưởng lớp kìa!

Thọ nhìn trưởng lớp không chớp mắt, mụ không còn nét nào giống cô em Bắc Kỳ nho nhỏ ngày xưa.Tiến tới trước mặt, Thọ vỗ vai mụ:

- Ê, trưởng lớp, mi nhận ra tao không?

Mụ nhìn Thọ thật lâu, bối rối lắc đầu. Thọ hiểu mình đã già và nhan sắc tàn phai, mụ nhận mình không ra là phải! Thọ vẫn im lặng chờ đợi. Mụ chồm tới ngực áo đọc bảng tên:

- A ! Khánh Thọ!

Dường như giọng nói ngạc nhiên có pha chút mừng rỡ. Có lẻ mụ không ngờ vụ gay cấn hồi năm ngoái đã không ảnh hưởng gì đến tình bạn cùng lớp. Cả hai ôm choàng lấy nhau. Tâm hồn Thọ nhẹ nhõm. Hình như từ lâu Thọ vẫn mong đợi giây phút này. Không ngờ Thọ ngồi dự tiệc cùng bàn với trưởng lớp và mụ Kangourou. Phải chi mụ Chicago cũng có mặt thì đủ bộ.

France, tháng 8/2005

Được « giải thưởng danh dự Việt báo viết về nước Mỹ 2005», Thọ mail báo tin « lòe» các bạn. Một bạn có tinh thần đồng đội, nghĩ là Thọ đem vinh dự cho trường PCT cũng như dân Đà nẵng, đã forward tin mừng cùng bài viết « Good morning Minie!» vào nhóm PCT62-70. Thọ nhận được nhiều mail chúc mừng. Có cả mail của mụ Kangourou. Mụ trưởng lớp nhã ý mời Thọ hợp tác với tờ báo mụ làm chủ bút. Thọ sung sướng đọc mail mụ Chicago: « Chúc mừng Khánh Thọ. Chuyện hay, dí dỏm và Minie rất dễ thương”. Thọ vội viết mail riêng cám ơn mỗi bạn. Mụ hiểu mỗi người mỗi tính khác nhau, mỗi người một con đường riêng biệt, mụ không nên quấy rối họ. Cho dù chúng ta không phải là tri kỷ nhưng chúng ta vẫn là những người bạn Phan châu Trinh, một thời để nhớ.

France, 2006