BONSAÏ CHÉRI !

Lê khánh Thọ - France

(Giai phẩm Xuân Việt báo Cali &Houston 2008)

Ngồi trong phòng đợi « tìm về tiền kiếp », nàng nhớ lời bà bạn Pháp giới thiệu nàng tới đây:
« - Mỗi lần tiệc tùng hoặc hội họp đông người vui vẻ là tôi lại hồi hộp sợ chết. Khi thôi miên, tôi thấy tôi là một người lính Nga. Trong bữa tiệc, tụi lính xứ Ba-lan tàn sát gia đình và bạn bè tôi. Tôi bị đâm vô bụng, lưỡi kiếm xuyên thấu qua lưng. Cùng lúc đó tôi sống trong cảm giác đau đớn, tôi kinh hoàng hét lên và hình ảnh biến mất.
Hèn gì hồi tiểu học, trong dịp trao đổi học sinh nghỉ hè giữa các nước Âu châu, lần đầu tiên một con nhỏ xứ Ba-lan tới nhà tôi, tự nhiên tôi thấy ghét cái bản mặt nó. Tôi hung dữ xấn tới tát tai, vậy là cha mẹ tôi phải tức tốc trả nó về lại với gia đình.
Từ khi biết nguyên do, trong những bữa tiệc tôi không còn cảm giác sợ chết ».

Bỗng nghe tiếng giày cao gót gõ lóc cóc, nàng ngước lên nhìn. Một bà tóc vàng sồn sồn đôi mắt đỏ hoe, tay cầm khăn giấy hỉ mũi đang bước xuống thang lầu. Nàng nghĩ thầm :  «  Chà, khóc kiểu này chắc bả mới vừa thấy qua một kiếp trước cực kỳ gây cấn đây ! »

Bước theo sau là nhà thôi miên người Pháp trạc tuổi 60, gương mặt không có chút gì bí hiểm phù thủy. Bà mời nàng lên lầu, giải thích :
- Công việc « tìm về tiền kiếp » của tôi có mục đích chữa trị bệnh tâm lý. Xin bà cho biết lý do nào hoặc một câu nói nào đó ám ảnh bà mãnh liệt nhất thì tôi mới có thể giúp  bà được. Nó giống như một chìa khóa mở cánh cửa đi vào thế giới của tiền kiếp, tôi chỉ là người có nhiệm vụ chỉ đường.
- Thưa bà, tình duyên của tôi vô cùng lận đận. Mỗi khi đau khổ, tôi thường tự nhủ : « Phải có ý chí phấn đấu, phải có nghị lực ! ». Câu nói này ám ảnh tôi trong bất cứ trường hợp nào, tình yêu cũng như công việc.  

Sau 15 phút đặt câu hỏi lý lịch tổng quát, nhà thôi miên mở nhạc êm dịu và bảo nàng lên so - fa  nằm nhắm mắt. Đắp cho nàng tấm mền mỏng, bà giải thích :
- Khi trở về tiền kiếp, nhiệt độ sẽ xuống thấp. Công việc thôi miên thường kéo dài từ 1 giờ đến 1 giờ rưỡi. Nhanh hay chậm còn tùy vào trình độ tập trung tư tưởng của bà. Có thể bà sẽ không thấy kiếp nào cả. Trong tình trạng thôi miên bà vẫn hoàn toàn làm chủ, nghĩa là bà vẫn nghe tôi nói.

Giọng nhà thôi miên đều đều cùng với tiếng nhạc du dương trầm bỗng đưa nàng vào trạng thái lâng lâng buồn ngủ.
- Bà hãy lập đi lập lại câu hỏi của bà trong tâm, tập trung tư tưởng từ đốt xương sống  lưng tới cổ…tới đỉnh đầu…
Hơn 20 phút trôi qua vẫn không thấy gì, nàng bắt đầu hơi nản chí.
- Hãy tập trung tư tưởng di chuyển xuống chân…lên bả vai phải…chuyển qua bả vai trái.

Bỗng nhiên nàng trông thấy một chiếc lá.
Nàng thích thú theo dõi chiếc lá uốn éo bay lượn trong không gian. Khi chiếc lá mờ nhạt sắp sửa biến mất, nàng nghe giọng nhà thôi miên, dường như ở một cõi xa xăm :
- Bà đang thấy gì ?
- Tôi thấy một chiếc lá bay lượn giữa bầu trời màu xám.
Nhà thôi miên bảo :
- Hãy tiếp tục đi theo chiếc lá.

Chiếc lá hiện ra rất rõ, rồi nhẹ nhàng rớt xuống khu rừng tràn ngập lá vàng đỏ mùa thu. Một người đàn bà dân quê xứ Pháp đang ngồi trên tảng đá, mặc áo trắng cũ mèm với váy nâu dài bạc màu (sau này nàng tra cứu sử sách, y phục thuộc về thế kỷ thứ 19). Nét mặt người đàn bà trẻ đượm vẻ ưu tư.

Trời ơi! Nàng vô cùng kinh ngạc. Người đàn bà đó chính là nàng..

Bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa cũ kỹ. Nàng chú tâm theo dõi. Con ngựa cao lớn màu nâu kéo chiếc xe chuyển bánh. Nàng chạy theo sau. Nàng nghe rõ tiếng vải của chiếc váy đầm lếch phếch dài tận gót chân lật phật bay trong gió. Người đàn ông quay đầu nhìn nàng. Tóc gã màu đen, làn da ngăm, gương mặt lạ nhưng nàng biết đó là chồng nàng. Đôi mắt người đàn ông nhìn nàng lạnh lùng trước khi giật cương cho ngựa phóng nhanh hơn. Nàng hổn hển chạy theo, tuyệt vọng linh tính rằng chồng nàng sẽ ra đi và không bao giờ trở lại. Nàng buồn bã đứng nhìn theo chiếc xe ngựa mất hút.

Nghe tiếng nhà thôi miên hỏi, nàng trả lời :
- Tôi sống cô độc không con cái trong một nông trại có đàn gia súc. Đây là vùng
Normandie nước Pháp.

Bây giờ tôi chỉ thấy một màn đen dày đặc. Tôi có thể mở mắt ra được chưa ?
Giọng nhà thôi miên dồn dập:
- Đừng, đừng. Bà hãy tập trung tư tưởng xuyên qua bức màn đen.

Không bao lâu, đủ loại ánh sáng màu sắc rực rỡ nhảy múa với tốc độ rất nhanh. Nàng lao vun vút theo ánh sáng …Đằng xa một lâu đài cổ nóc nhọn, có hai người lính mang giáp bạc đứng gác trước cổng.

Nàng tiến vào bên trong. Căn phòng ngủ có bốn bức tường xây bằng những miếng đá lớn. Giữa phòng, chiếc giường sang trọng với bốn cây cột gỗ chạm trổ tinh vi, trần giường trang hoàng vải nhung màu rượu chát viền vàng.

Một người đàn bà trẻ trung dáng dấp quí phái, tóc nâu bới cao, mặc áo đầm nhung đỏ thẩm dài phủ chân, cổ và tay áo viền đăng ten lóng lánh hoàng kim. Trời ơi nàng ngạc nhiên thảng thốt ! Người đàn bà da trắng đó chính là nàng.

Người đàn bà bước chậm rãi tiến về hướng cửa sổ. Hai bàn tay chống lên thành cửa và nhoài nửa thân hình ra ngoài. Ánh nắng tràn ngập cây cối xanh tươi. Trên khoảng sân rộng vài người lính đội mũ bạc, mang giáp, đeo kiếm dài lủng lẳng bên hông. Hai con ngựa màu trắng oai vệ cột trước chiếc xe thùng sang trọng. Trong xe một người đàn ông trẻ tuổi da trắng, mặc quân phục cấp chỉ huy (sau này nàng tra cứu sách sử : xe ngựa, y phục của lính và của người đàn ông, cũng như cách bài trí trong lâu đài, tất cả cùng thuộc về thế kỷ 15 của Pháp). Ngựa cất vó, người đàn ông ngoái đầu ra cửa xe nhìn nàng, đôi mắt buồn dường như nói lời từ giã. Nàng la lên:
- François!
Mơ màng nàng nghe giọng bà thôi miên hỏi :
- François là ai ?
- Là chồng tôi.
Bỗng nàng khóc nức nở, kể lể :
- Ảnh chết rồi. Ảnh thường đi đánh giặc bỏ tôi một mình.
- Vậy bà đã hiểu sự liên quan giữa câu chuyện tiền kiếp và câu hỏi của bà ?
- Không.
- Bà hãy tập trung vào người đàn bà đó.
Người đàn bà đôi mắt đẫm lệ vẫn tiếp tục nhìn ra khung cửa sổ, tuyệt vọng thầm nhủ :
- Phải gì mình có được cá tính mạnh mẽ để vượt qua sự đau khổ !

Hình ảnh biến mất. Nàng mở mắt trong trạng thái xúc cảm mãnh liệt.
Nhà thôi miên bình thản trao cho nàng tấm khăn giấy. Chờ nàng lau xong dòng lệ đầm đìa trên má, nhà thôi miên ân cần hỏi :
- Bà không sao chứ ?
- Sống động quá ! Tôi không ngờ được thấy lại cuộc đời mình trong hai kiếp trước.
Đọc lời ghi chép, nhà thôi miên hỏi :
- Bà thấy người đàn ông tóc đen là chồng bà ở Normandie xứ Pháp, trong kiếp
này bà có quen người đó không ?
- Không.
- Bà thấy người đàn ông tóc vàng ở lâu đài tên François nhưng bà không xác định ở
đâu. Bà gọi ông ấy là chồng bà. Trong kiếp này François là gì của bà ?
- Là người tình của tôi.
Nhà thôi miên kết luận :
- Trong hai kiếp có nhiều điểm giống nhau. Hai người đàn ông bỏ bà ra đi khi bà còn trẻ. Cả hai tiền kiếp bà sống cô độc và bà đã tự kỷ ám thị: « mình phải có cá tính mạnh mẽ !». Tôi tin rằng cho dù cuộc đời nghiệt ngã, bà cũng ít bất hạnh hơn những kiếp trước vì bà là người có nghị lực. Hoàn cảnh không thay đổi nhưng cá tính của bà đã đổi thay.

Nàng ngạc nhiên :
- Làm sao bà có thể vội vàng kết luận tôi là người có nghị lực ?
- Qua 15 phút đầu tiên tiếp chuyện, thái độ và nhân cách của bà đã thể hiện rõ ràng
cá tính (personnalité).

Nàng bước ra đường với cảm giác lâng lâng mới mẻ, như người sau cơn bịnh nặng nhìn cuộc đời trong tâm trạng hồi sinh.
«Mình là người đàn bà nhà quê bị chồng bỏ rơi. Mình cũng là người đàn bà quyền quí sống đời góa bụa. Thời đó phụ nữ bị ức chế, không có quyền lấy chồng khác như thời bây giờ và kiếp này dù sao mình cũng có một đứa con! ». Nàng bỗng cảm thấy được an ủi.

Chợt nhớ giờ này ở quê nhà đang chuẩn bị đón giao thừa, nàng đảo mắt nhìn quanh…      
Trên đường phố người Pháp vẫn sinh hoạt bình thường. Những tiệm càfé lộ thiên ghế không còn chỗ trống, tiệm bán hoa tấp nập khách ra vào. Nàng dừng chân ngắm những đóa hoa hồng tươi mới hái còn đọng sương mai bên cạnh những chậu Bonsaï cắt tỉa mỹ thuật, bồi hồi dư âm ngày cũ tiếng François gọi nàng « Bonsaï chéri ». Tim nàng quặn thắt. Dĩ vãng như một cuốn phim linh động hiện về trong ký ức…

9 năm về trước…
Bà giám đốc người Pháp gõ cửa lớp học, gọi nàng ra ngoài, nói nhỏ :
- Tôi có chuyện muốn nhờ bà… Cậu con trai của bạn tôi muốn đi Việt nam chơi,
nhưng cậu không thích theo diện du lịch hướng dẫn. Không biết ngôn ngữ xứ người ta mà đi khơi khơi đúng là liều mạng ! Má của cậu rất lo lắng. Tôi nghĩ bà có thể giúp ý kiến cho ông con này. Nếu không có gì trở ngại, bà cho học trò về sớm độ nửa giờ.

Chàng Tây trẻ tuổi cao ráo đứng trước mặt nàng. Quần jean bạc màu, blouson da có vẻ bụi đời. Mái tóc nâu vàng từng lọn chấm vai, hòa hợp với gương mặt đẹp góc cạnh nhiều nam tính. Cả hai trao đổi ánh mắt vài giây. Chao ơi đôi mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông toát ra sức thu hút mãnh liệt, nảy sinh trong lòng nàng một cảm giác thân quen tin cậy.

Chàng bắt tay nàng giọng trầm ấm « bonjour », bỗng nhiên toàn thân nàng rung động một luồng điện kỳ lạ, cảm giác lôi cuốn tuyệt vời mà trong đời nàng chưa bao giờ trải qua. A ! Người Pháp nói rằng gặp phải gã chimiotactile, người đàn bà sẽ ở trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma, bị tiêu hủy tất cả công lực,…

Chàng mời nàng đến tiệm nước chuyện trò. Hôm đó nàng đi xe bus nên tiện dịp về cùng xe với chàng. Con đường khá xa, cả hai chỉ trao đổi vài ba câu ngắn ngủi. Khi tấp xe cạnh quán càfé, bỗng nhiên một cảnh tượng gay cấn xảy ra…Một bà già Pháp hốt hoảng la ơi ới : « Bớ người ta, cướp ! cướp !». Vài người đàn ông đi trên đường thờ ơ nhìn theo gã cướp chạy thục mạng. Thời đại cá nhân chủ nghĩa. Chuyện thiên hạ tội vạ gì dính dáng vào cho mang họa !

Chàng bỗng phi thân ra xe, đôi chân dài hối hả đuổi theo, túm cổ áo gã cướp và phóng cho gã mấy chưởng. Gã cướp loạng choạng thả rơi cái bóp đầm, chẩu lẹ.

Chàng cúi người lượm bóp đầm trao cho bà già đang đứng run lẩy bẩy. Bà già thấp bé   nhón chân, vít cổ chàng xuống, thắm thiết hôn vào hai má chàng thay lời cám ơn. Người đi đường dừng bước nhìn chàng với ánh mắt đầy vẻ cảm phục. Riêng nàng cảm phục và say đắm.

Câu chuyện tình diễn tiến thuận lợi, vì chàng cũng bị thiên thần Cupidon bắn trúng mũi tên tình ái.

Trong hai tuần lễ tuy bận rộn công việc, chàng ân cần 6 lần đưa đón nhà hàng, cọng thêm khoảng 30 cú điện thoại sáng khuya thì nàng ngây ngất hớn hở trao thân, quên lời khuyên « nghệ thuật cua kép Français» tiêu chuẩn thuận lợi tìm hiểu minimum 4 tháng.

Cuối tuần chàng đem đến cho nàng bó hoa hồng tươi đỏ thẩm. Biết nàng cũng yêu thích Bonsaï, những dịp lễ và tết Việt nam, chàng tặng nàng những loại cây lùn hiếm quí. Một ngày nọ bập bẹ cách phát âm tên nàng mãi vẫn bị nàng chê không đúng, chàng cười nói :
- Thôi từ nay anh gọi em là «  Bonsaï chéri! » (Bonsaï yêu quí)

Một tháng sau, chàng ra mắt nàng với ba má chàng. Theo chương trình qua buổi ăn tối, nàng sẽ ở lại week–end nhà chàng. Nàng bảo con gái rủ thêm đứa bạn thân cùng lớp có con chó nhỏ. Nàng lo xa, đứa con gái 11 tuổi của nàng ham chó vui bạn sẽ tha thứ tình cảnh thân mẫu quấn quít bên người yêu mới.

Ba mẹ chàng lịch sự ra tận cửa đón nàng. Bà mẹ vui vẻ nói :
- Con ta tâm sự bị tiếng sét ái tình đánh trúng vào người đàn bà lớn hơn 10 tuổi,
không ngờ con còn trẻ quá! Hai đứa bây thật đẹp đôi !

Ánh mắt cha chàng lộ vẻ thích thú vì lần đầu tiên ông tiếp xúc với người Việt nam. Họ thương con nít và tiếp đãi thật nồng nhiệt. Bữa ăn của người Pháp dọn từng món một. Sau khi ăn xong món vịt nấu cam, bỗng một mùi hôi xông lên nồng nặc. Nàng hoảng hốt. Thôi chết rồi ! Tấm thảm sang trọng dưới bàn ăn tiêu tùng rồi ! Nàng kề tai đứa con gái:
- Con chó làm ẩu, hôi quá !
Đứa con gái xanh mặt, quay qua thầm thì với bạn:
- Vicki ị !
Nghe lao xao, mẹ của chàng đưa mắt nhìn nàng dò hỏi. Nàng ấp úng :
- Xin lỗi bà. Bà cho tôi tờ giấy và bao ni-lông để tôi hốt. Con chó lỡ làm bậy.
Hai đứa nhỏ lấm lét chui xuống bàn xem xét, giọng hớn hở :
- Không có gì cả, con Vicki có làm gì đâu !
Nàng ngơ ngác :
- Sao có mùi gì hôi quá !
Đứa con gái ló đầu lên khỏi bàn cười toe toét:
- Mùi fromage dê đó má ơi !
Thì ra món “phô-ma ”mới dọn ra bàn tỏa mùi đặc biệt! Mọi người được dịp cười ngặt ngoẽo. Chàng âu yếm nhìn nàng lắc đầu:
- Bonsaï chéri thiệt tình!

Sáng hôm sau nàng mở mắt thức dậy trễ. Không có chàng bên cạnh, nàng táy máy kéo hộc bàn ngủ kiếm khăn giấy, tình cờ thấy một bao ni-lon đựng một vật gì khó hiểu. Một mảng tóc vàng. Tim nàng nhoi nhói. Thì ra chàng cắt tóc người yêu tóc vàng để làm kỷ niệm. Quí báu quá đến nổi cất trên đầu giường! Nàng tò mò quan sát…
Ý trời ơi không phải tóc. Trời ơi là lông! Lông của con Đầm tóc vàng. Thân mật quá! Tình dục cuồng loạn quá!
Máu Hoạn Thư chạy lộn xộn tinh tú quay cuồng. Bình tĩnh. Mình phải bình tĩnh đừng dở trò ghen tuông ồn ào theo lối Việt nam, Tây nó cười chết!

Bước ra phòng khách thấy chàng đang hút bụi, nàng ngạc nhiên:
- Hôm qua em nghe anh nói có người làm tới quét dọn. Bộ bả bịnh à?
- Chiều bả tới nhưng anh dọn sơ trước. Bả lớn tuổi mắt lem nhem làm không sạch.
- Làm việc dở thì anh mướn người khác chớ?
- Tội nghiệp bả già rất khó kiếm việc, mình không mướn thì ai mướn! Bả làm
cho nhà anh lâu năm rồi.
Nàng lặng thinh, băn khoăn so sánh với tấm lòng nhân đạo nghèo nàn của mình.

Vẫn ấm ức về chuyện “lông con Đầm”, đợi chàng cất máy hút bụi xong, nàng giả vờ dịu dàng nói:
- Anh à, em không chấp dĩ vãng, nhưng nếu anh muốn lâu dài với em thì em xin
anh hãy tôn trọng em.
Chàng ngạc nhiên:
- Em nói gì anh không hiểu.
- Ý em muốn nói anh hãy vất bỏ những kỷ niệm của người tình cũ.
- Anh có kỷ niệm nào đâu hé!?
Nàng mở ngăn kéo lôi ra túi “lông con Đầm”, cười mỉa mai:
- Người yêu của anh có màu lông đẹp lắm!
Ánh mắt chàng cười chế riễu:
- Hết ý Bonsaï chéri! Đây là lông của Victor, con chó của anh chết hồi hai năm trước.
Anh thương nó quá nên giữ chút lông làm kỷ niệm. Em hỏi ba má anh coi, lúc cắt lông nó có mặt ổng bả.
Một chút sau nàng ra phòng khách xem lại tấm hình con chó đặt trên máy truyền hình, đúng là màu lông của con Victor. 

Ba má chàng ghé qua nhà dẫn hai đứa nhỏ đi xem xiệc, chàng đưa nàng vào nghĩa trang. Đặt bó hoa trên ngôi mộ, chàng nói:
- Marcel là thằng bạn thân nhất của anh. Hôm nay đúng 5 năm nó qua đời.
Đọc lời ghi trên tấm bia, nàng tò mò hỏi:
- Bạn anh mới 25 tuổi chết trẻ quá! Vì sao chết vậy anh?
Chàng thở dài:
- Lỗi tại anh. Cách đây 5 năm, anh chở nó đi vũ trường bằng mô tô. Đến 5 giờ sáng
hôm sau, trên đường trở về qua một khúc quẹo, chiếc xe hàng ngược chiều đâm tới, anh tránh không kịp.
- Ra tòa ai có lỗi?
- Tòa xử gã tài xế lỗi. Gã thú nhận buồn ngủ nên phản ứng chậm.
- Như vậy đâu phải lỗi của anh ?
- Anh cũng buồn ngủ và anh cũng phản ứng chậm. Vì gây chết người nên tòa xử
vậy. Thật ra lỗi của anh.
- Không phải lỗi của anh. Chẳng qua số mạng anh à !

Chàng chở nàng ra một cái hồ mênh mông. Đàn cá bạc nhảy loi nhoi lên mặt nước trông thật vui mắt. Cây cỏ xanh tươi rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nàng dang rộng hai tay xoay tròn người mấy vòng cười vui sướng.
- Em thích không khí ở đây.
Chàng nói :
- Hồ này của ông bà nội để lại cho anh. Của anh là của em.
Chàng ghé qua garage Peugeot. Những người thợ chào kính cẩn. Chàng nói :
- Ba anh hưu trí và anh được thừa kế. Anh thuê người trông coi vì anh thường du lịch.

Nàng dẫn chàng đến gặp nhóm bạn Việt nam. Những người bạn công giáo tấm tắc ca ngợi chàng có khuôn mặt đẹp nhân từ giống y hệt Chúa. Thì ra vì vậy lần đầu tiên gặp chàng, nàng có cảm giác thân quen. Nhiều lần theo bạn bè vào nhà thờ, nàng đã thần tượng Chúa Cứu Thế. Tiếc thay đám bạn Việt nam của nàng không rành tiếng Pháp, chàng cảm thấy lạc lõng và sau vài lần, chàng thối thoát không gặp họ nữa.

Chàng thường dẫn nàng du lịch, đưa nàng vào những nhà hàng sang trọng lộng kiếng trong suốt, đến nổi một lần nọ đầu nàng tông vào cửa kiếng đau muốn ngất xỉu, cục u trên trán sưng đến mấy ngày.

Chàng rủ nàng vào những quán rượu. Bạn bè của chàng ở đây đông đảo, phần lớn thuộc giới trưởng giả. Họ phì phèo thuốc lá từ điếu này qua điếu khác, rượu mạnh uống liên tục. Khi xỉn, họ không chưởi thề cũng không đánh lộn. Có kẻ nói huyên thuyên, có người trầm ngâm buồn bã. Chàng cười nói nhiều hơn thường ngày và đôi mắt lờ đờ ngây dại. Bị ám ảnh tin tức rượu là nguyên nhân đưa đến 10.000 ngàn người Pháp thiệt mạng mỗi năm, nàng cằn nhằn lo sợ chàng nghiện rượu. Chàng chối phắt : « Anh say gì nổi mà say ! Anh chỉ uống lai rai xã giao với bạn bè ».

Qua vài lần, nàng cương quyết không bước vào quán rượu. Ngày nọ con gái nàng theo trường du lịch, nàng ngủ lại nhà chàng. Khoảng 1 giờ khuya, bất chợt thức dậy vào phòng khách, nàng thấy chàng đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài bóng đêm, trên bàn ly rượu và chai Whisky cạn ráo. Sửng sốt, nàng nóng nảy:
- Anh uống à !?
Chàng quay lại nhìn nàng với đôi mắt lạc thần. Nàng lớn tiếng :
- Bộ anh không hạnh phúc với em sao !? Thì ra lâu nay anh uống lén lút. Em không muốn gặp anh nữa ! Đồ bợm rượu !
- Putain !

Lối chưởi thề quen miệng của người Pháp không có ác ý, nhưng nàng đang phừng phừng nổi giận và nàng hiểu theo nghĩa con đ. . Bừng bừng máu nóng, nàng dùng hết mười thành công lực giáng vào má gã say rượu hai cái tát long trời lở đất. Chàng trai xứ Phú lãng Sa cao 1m83 té lăn quay nằm ngay đơ dưới đất.

Nàng hạ hỏa. Một nổi hãi hùng xâm chiếm cả tâm hồn nàng. Chàng nằm im không cục cựa. « Thấy mẹ rồi ! Chàng té nhằm chỗ hiểm và chàng đã chết !». Nàng ngồi xuống bên xác chết lay qua lay về, kêu thảm thiết :
- François, tỉnh dậy anh ơi, đừng làm em sợ !
Tuyệt vọng, nàng than thầm :  « Trời ơi mình là kẻ sát nhân. Rồi đây người mẹ tù tội bỏ bê đứa con gái bơ vơ giữa cuộc đời đầy cạm bẫy ! »
Bỗng nhớ ra chuyện phải làm, nàng vùng dậy gọi số cấp cứu.

Đang lui cui bấm số phôn gọi mẹ chàng thì thình lình tiếng ngáy khò khò dưới đất vang lên. Tiếng ngáy báo hiệu sự sống. Tiếng ngáy trắng án kẻ sát nhân quí giá hơn bất cứ một âm thanh nào trên cõi đời này. Sau khi hớn hở gọi lại phòng cấp cứu xin lỗi lời báo động hoảng, nàng kiếm sô nước lạnh dội vào mặt nạn nhân. Chàng hồi tỉnh ngơ ngác. Ánh mắt nàng rộng lượng âu yếm đón người về từ cõi chết.

Hết chối cãi, chàng thú nhận căn bịnh nghiện rượu từ khi thằng bạn Marcel qua đời. Quỳ dưới chân nàng, chàng thiết tha xin lỗi. Cầm thánh giá đang đeo trên cổ, chàng thề thốt nếu say sưa Chúa sẽ trừng phạt chàng. Chàng xin nàng chấp nhận làm vợ để giúp chàng thêm nghị lực. Ôm nàng vào lòng, chàng thành khẩn nói :
- Bonsaï chéri, đừng bỏ anh, em là thiên thần của Chúa ban xuống trần cứu giúp anh.
Bỗng nhiên tâm hồn nàng mọc cánh lâng lâng…nàng tưởng tượng mình là thiên thần đảm trách sứ mạng cứu vớt một con người trần tục thoát khỏi cám dỗ của loài quỷ sứ Whisky. Vậy là thiên thần tha lỗi với điều kiện người trần tục dọn vào ở hẳn nhà thiên thần để dễ bề kiểm soát.

Một ngày nọ chàng nói :
- Anh cho thằng bạn ở tạm nhà anh. Nó mới bị vợ bỏ và cùng lúc thất nghiệp. Em đừng kể lại với má anh, không đáng để bả bận tâm.
Nàng hốt hoảng cự nự :
- Ở nước Pháp người nghèo có chính phủ lo nơi ăn chốn ở. Nó liều mạng ở lì không
chịu dọn ra thì mệt cho mình.
- Hiện giờ nó phải ngủ ngoài đường lạnh lẽo trong lúc chờ đợi văn phòng xã hội
cứu xét hồ sơ. Chỗ bạn bè anh không nỡ !
Thêm một lần nữa bản tính nhân đạo phong phú của chàng làm nàng hoang mang suy nghĩ …Cuộc đời kỷ luật và qui tắc của mình có hơn gì chàng chăng !?

Ba tuần lễ đầu chung sống êm ấm hòa bình, nhưng càng ngày chàng càng lộng, về nhà quá giờ cơm tối. Nàng cau có bực bội. Chàng xin lỗi và nàng nhận được nhiều quà tặng. Hoa hồng và những cây Bonsaï tràn ngập căn phòng chung cư chật hẹp. Chứng nào tật nấy, chàng tiếp tục về trễ, từ thân thể chàng toát ra mùi rượu nồng nặc. Gã say rượu hiền lành cười cười, bất bạo động. Người tỉnh táo bực bội muốn phóng chưởng trị tội nhưng kinh nghiệm vụ chàng chết hụt lần trước vẫn chưa phai mờ.

Nàng quyết định nói lời chia tay. Chàng khóc. Nàng khóc nhiều hơn chàng. Mẹ chàng dùng hết một hộp khăn giấy. Ba chàng thiểu não rơm rớm nước mắt. Đứa con gái mủi lòng òa khóc theo và năn nỉ mẹ cho chàng một ân huệ cuối cùng. Không khí nặng nề u ám như trong nhà có người đang hấp hối. Bỗng cảm thấy mình giữ vai trò cứu nhân độ thế, nàng ra lệnh chàng vào trung tâm điều trị nghiện rượu.

Sau một tháng, chàng rời khỏi trung tâm cai rượu và tiếp tục chung sống với nàng. Không bao lâu cơn nghiện ngập trở lại. Khóc lóc thề thốt dọn tới dọn lui, nhưng nàng vẫn cù cưa không bỏ được chàng. Tình yêu lấn áp lý trí, mặc dù nàng không chấp nhận sống cùng một mái nhà nhưng cả hai vẫn quyến luyến không thể rời nhau.

Nhiều lần nàng từ chối lời cầu hôn, chàng đề nghị :
- Anh thường du lịch và anh có linh cảm anh chết sớm, rớt máy bay chẳng hạn !
Anh muốn nhận con gái em làm con nuôi, sau này nó sẽ hưởng tất cả tài sản của anh và ba má anh.
Nàng cảm động hoan hỉ nhưng con gái nàng từ chối, nó không muốn đổi họ vì tôn trọng người cha ruột.

Một sáng nọ thức dậy dùng điểm tâm, quái lạ sao nàng không nuốt được chất càfé sửa. Càfé trào ra khỏi miệng ướt cả áo. Nhìn vào gương trang điểm, nàng sửng sờ hoảng hốt…Trời ơi không phải mình ! Một con mắt trợn ngược kéo xệch lên mang tai. Cái miệng méo xẹo trông thật gớm ghiếc. Khuôn mặt này dường như quen quen…

Nàng nhớ ra rồi ! Khuôn mặt của chị Diệu hơn 20 năm về trước ở cùng chung ký túc xá sinh viên với nàng. Chị Diệu xấu xí. Sau lưng chị, nàng cùng tụi bạn nhạo báng « người đàn bà có sắc đẹp của người đàn ông không đẹp trai ». Khi gặp một gã nào đó xấu trai, nàng độc ác mỉa mai « cặp với chị Diệu là xứng đôi vừa lứa ! ». Bây giờ nhan sắc nàng là hiện thân của chị Diệu. Bật khóc, nàng bàng hoàng sợ hãi nhận ra sự mầu nhiệm của luật quả báo. Thôi rồi mình bị khẩu nghiệp!

Mỗi bác sĩ chẩn đoán nguyên nhân khác nhau. Kẻ cho là nàng mở cửa xe hai bên bị gió luồng. Người bảo dây thần kinh trên đầu bị tê liệt vì cao máu. Sau khi gắn mấy chục dây điện trên mặt chuyền qua máy đo hiện đại, ông bác sĩ thần kinh người Pháp bùi ngùi báo tin miệng nàng sẽ mãn đời bị méo.

Nàng nghỉ việc không dám vác gương mặt quỉ ra đường.Tuyệt vọng, nàng chỉ biết khóc. Chàng như thiên thần hộ mạng, luôn ở bên cạnh săn sóc nàng. Lạ lùng thay chàng bỏ uống ! Dường như chàng cảm thấy có trách nhiệm nâng đỡ tinh thần nàng và cố gắng chiến thắng cơn ghiền. Chàng tha thiết năn nỉ :
- Bonsaï chéri, anh vẫn yêu em như ngày đầu tiên, anh không chú trọng đến vẻ đẹp
bên ngoài. Em thấy chưa ! Anh hết uống rồi, anh ao ước tụi mình kết hôn ngay bây giờ.

Cảm động nhận chân giá trị tình yêu, nhưng nàng lo sợ trong tương lai chàng sẽ vẫn tiếp tục say khướt. 
Nàng trở nên trầm lặng. Khi con người cực kỳ đau khổ thường nảy sinh nhu cầu siêu hình. Khởi đầu nàng thành khẩn cầu xin Phật Quan Âm cho gương mặt nàng trở lại như xưa. Sau mấy tháng nghiền ngẫm chân lý Phật pháp, trí tuệ nàng bỗng sáng hơn, nàng chấp nhận số phận và nàng chỉ cầu nguyện tâm hồn được thanh thản.
Nàng quên gương mặt quỉ và một năm sau miệng nàng trở lại bình thường, không bị méo như lời bác sĩ quả quyết chẩn đoán. Chàng chê máy đo thần kinh kém tối tân, nàng tin vào sự huyền diệu tâm linh. Nghiệp đã trả xong hoặc sự thành tâm sám hối đã thanh lọc nghiệp ác.

Cha chàng qua đời, vài tháng sau đứa em trai bà con bạn dì thân thiết đồng tuổi với chàng bị tai nạn xe hơi. Hai cái chết của hai người thân yêu dẫn dắt chàng lún sâu hơn vào con đường nghiện ngập. Một tối nọ nàng đang ngủ, giật mình tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại. Đồng hồ chỉ 11 giờ 45 phút. Giọng chàng lè nhè :
- Anh yêu em, Bonsaï chéri !
Biết chàng say bí tỉ, nàng bực bội :
- Em đã nói bao nhiêu lần khi nào uống đừng điện thoại phá em. Khuya rồi đó. Say
gì say hoài !
Nàng hờn dỗi cúp điện thoại cái rụp.

Chiều hôm sau thứ bảy mẹ chàng gọi phôn, giọng lo lắng:
- Hôm qua François không gọi cho ta, hôm nay cũng không, ta gọi mãi nhưng nó
không trả lời. Ta lo quá! Con có thể đi với ta tới nhà nó không?

Nàng bấm chuông thật lâu. Mẹ chàng bồn chồn lo lắng. Nàng có chìa khóa mở cửa bước vào phòng khách. Một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt…
Chàng ngồi bệt trên sàn nhà dựa lưng vào máy sưởi. Đầu ngoẽo qua một bên, đôi mắt nhắm nghiền bình thản như đang say ngủ. Bộ pyjama xanh nhạt bê bết máu. Máu, máu tràn ngập… Màu đỏ vung vãi trên sàn nhà trông rợn người. Một vũng máu thật lớn ngay chỗ chàng ngồi.

Tim nàng đau nhói. Nước mắt tràn mi, nàng ôm vai người mẹ già run rẩy.
Theo khám nghiệm tử thi, chàng qua đời vào lúc 4giờ 30 sáng. Vòi nước trong bồn tắm đâm lủng ót chàng. Chai Whisky trên bàn không còn một giọt. Người say không có cảm giác đau đớn trong tình trạng say rượu và cũng không tỉnh táo gọi cấp cứu. Theo dấu máu, chàng đã bước lòng vòng trong nhà, đã nằm trên giường và cuối cùng ngồi bệt dựa lưng vào máy sưởi. Máu chảy ri rỉ sau ót từ nhiều giờ đưa người đàn ông mới 38 tuổi đời vào cõi hư vô.

Ngày tẩm liệm, chàng đẹp hiền từ như khi chàng đang say ngủ. Người mẹ hôn trán đứa con trai duy nhất lần cuối cùng. Nàng đặt nụ hôn tha thiết thương yêu nhạt nhòa nước mắt lên bờ môi lạnh người tình. Em xin lỗi đã không dịu dàng với anh vào đêm cuối cùng. Vĩnh biệt anh yêu. Je t’aime.

Nàng theo mẹ chàng vào nhà thờ xin lễ. Hai người đàn bà thành kính ngước nhìn  tượng Chúa Cứu Thế nghiêng đầu mắt nhắm nghiền, hình ảnh François ngày cuối đời lại có dịp bừng bừng sống dậy. Hai người đàn bà đau lòng ứa lệ xiết chặt tay nhau. Nàng chua xót: “Chúa chết vì nhân loại nhưng anh chết vì Whisky!”

Nàng ăn chay 49 ngày, từ xưa nay chưa bao giờ nàng ăn chay quá hai hôm. Nàng cầu nguyện Phật Bà cho chàng sớm được siêu thoát, cho chàng được gặp gỡ vị thầy đạo hạnh bất kể Công giáo hay Phật giáo, dẫn dắt chàng kiếp sau tránh khỏi con đường nghiện ngập. Nàng không xin cõi Tây phương Cực lạc vì nghĩ rằng ngay cả những bậc tu hành nhiều kiếp cũng chưa chắc đạt tới.

Điều thần bí, trong vòng một tháng kể từ ngày chàng qua đời, mỗi khuya nàng nghe tiếng chuông điện thoại reo. Bàng hoàng thức giấc nhìn đồng hồ chỉ 11g 45 phút. Đúng vào giờ chàng phôn trước hôm lìa trần thế. Trong bóng đêm hồi hộp cảm giác Liêu trai chí dị, nàng nghĩ dấu hiệu chàng gọi nàng.

Tin rằng linh hồn chàng đang lẩn quẩn đâu đây, nàng tự nhủ không nên khóc lóc sẽ làm chàng đau xót bấn loạn, nhưng nước mắt nàng vẫn tiếp tục ràn rụa. Nàng lẩm bẩm:
Anh hãy giữ tâm hồn thanh thản ra đi, đừng quyến luyến cõi trần này. Xin anh nghe em,  tôi luyện ý chí không bước vào con đường nghiện ngập. Nếu kiếp sau anh bỏ rượu, em sẽ chấp nhận lời cầu hôn của anh. Hãy có nghị lực! Vouloir c’est Pouvoir”.

Đêm thứ bảy kể từ ngày chàng qua đời…
Nàng nghe tiếng lao xao của nhiều người và tiếng cười khúc khích. Văng vẳng giọng đàn ông Pháp “vào đi!”. Nàng cuồng nhiệt trong vòng tay chàng, cuộc mây mưa đưa nàng đến trạng thái ngất ngây cao điểm. Cảm giác mãnh liệt sống động như ngày chàng còn sống. Nàng nghe tiếng cười khúc khích và nàng choàng tỉnh giấc, bàng hoàng mùi thân thể François quen thuộc vẫn còn phảng phất độ mươi giây.
Điều kỳ lạ, chuyện xảy ra trong giấc ngủ nhưng cứ y như thật.
Nàng hiểu, “họ” đã ân huệ dẫn chàng về gặp nàng lần cuối cùng.

***

Lái xe tới nghĩa trang, đặt hoa hồng trên mộ François, nàng thầm nói : “Thì ra từ tiền kiếp anh đã là chồng em! Em tin rằng sợi dây tơ hồng cũng sẽ trói buộc đôi ta vào kiếp tới”.

Qua màn lệ, nàng trầm ngâm trước tấm đá nhỏ có khắc hàng chữ : “Je t’aime  - Bonsaï chéri” của nàng đem tới hôm đưa đám. Cơn gió lạnh thoảng qua, một chiếc lá vàng bỗng bay lượn trong bầu trời màu xám, nàng liên tưởng đến chiếc lá sáng nay đã đưa nàng trở về tiền kiếp. Nàng chú tâm theo dõi, chiếc lá uốn éo và nhẹ nhàng rơi trên mộ, đúng vào vị trí chữ Bonsaï chéri.

Lê khánh Thọ -France 2007