Hội Ngộ Phan Thanh Giản 2006

Cô Nhật Ngân, Khánh Thọ, Bích Trâm, Thanh Tiến và Thầy Nhật Ngân

 

Trang Web trường Phan thanh Giản Đà Nẵng

Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng, tình cờ tìm được Web Phan thanh Giản, và bắt liên lạc với nhóm bạn cùng trường. Mới đầu đọc những câu chuyện lạ tai như gọi thầy Dũng bằng < anh Dũng>. Ôn Như , Kiệt, Sơn mời ghé quán xơi chè, xực bánh bèo, bánh nậm..., còn được chủ quán hầu quạt, khỏi trả tiền ...Mụ Thọ ngơ ngác dẫy nẫy thét lên: < Ăn ở đâu? Ăn thiệt hay ăn giả? Thọ muốn ăn thiệt. Ăn uống toàn là tưởng tượng chán lắm bà con ơi! Chời ơi tui buồn quá!>. Dường như có kinh nghiệm với loại học trò già chướng, ban tổ chức tỉnh queo không cần bận tâm an ủi.

Từ từ làm quen với nhóm bạn mới, mụ bị lôi cuốn vào những mẫu đối thoại qua email và mụ đóng vai trò một cách sống động. Mụ nhất định không chơi đồ ngọt. Mụ đòi nhậu Heineken, chọc ghẹo chê các ôn bạn đồng tuổi hết gân nhảy vài bản đã hết xí quánh. Mụ hào hứng cãi tay đôi, tay ba với các ôn chuyện sex liên quan đến các bậc đồ Nho thời xưa và các ôn trán hói đời nay. Bên cạnh một vài đồng minh phái yếu như ...Nhạn, Thúy, Hương, Oanh,Thiếu Lan, Châu...

Thọ thuộc loại già ham dzui, hào hứng đấu hót thoải mái, quên phức mụ đang ở trên diễn đàn công cọng, có thể trên 200 mạng! Bỗng một hôm đúng vào ngày trăng tròn, mụ áy náy lên tiếng hứa không quậy nữa vì ngại làm phiền bà con lối xóm. Không ngờ mụ được thầy Dũng và nhóm chủ quán khen mụ tế nhị, khuyến khích mụ cứ quậy cho dzui miễn sao trong tinh thần tôn trọng. Mụ nhủ thầm Web PTG tinh thần phóng khoáng có đăng truyện tiếu lâm loại cấm con nít, mụ an tâm thường xuyên ghé quán quậy chơi, và ngày nọ mụ hoan hỉ nhận bí danh <Đầm sút chuồng>. Tuy nhiên chữ <ngờ > không ai định trước, lần nọ mụ bị một loài chim nước mặn mổ nhẹ, nhưng mụ cương quyết theo chủ trương 3 L < lờ, lánh, lảng> mặc dù mụ gốc Quảng Nam hay cãi. Có lẻ vì mụ đang ở cao điểm< biệt kinh kỳ>, không còn sung sức cà khịa như hồi trẻ.

Thọ gia nhập quán không lâu thì xuất hiện một tay ngày xưa chọc trời khấy nước. Ma mới Gia Hùng ngơ ngác về những danh từ bí hiểm của quán được mụ làm tài khôn hướng dẫn. Sau khi ôn giới thiệu lý lịch, mụ thân mật khen:

--- Thọ nhớ ngày xưa các ôn quân cảnh Việt nam cao to như Mỹ ...thiệt, đeo súng kè kè bên hông chận bắt tụi trốn quân dịch, oai phong lẫm liệt quá chời, đã làm những trái tim non nớt nữ sinh hồi đó phụ c lăn chiên.

Ôn Gia Hùng xác nhận:

--- Bây giờ tui vẫn còn ngon cơm lắm! Tui vẫn cao to như Mỹ thiệt nhưng tui mất khẩu súng lục hồi xưa rồi, tuy nhiên tui vẫn còn khẩu súng nước.

Mụ Thọ cười hihi trả lời:

--- Khẩu súng nước của ôn bây giờ có bị rỉ sét gì không đây!?

Hôm nọ cuối tuần, vào nhóm đọc lời thầy Dũng:

---Tôi nấu nồi phở bự để mời tất cả chiều nay ghé quán ăn mừng Weekend nghe.

Mụ Thọ viết:

--- Ghé quán ăn phở của anh Dũng nấu, mời các ôn mệ vừa húp phở vừa ngâm bài thơ mà Đầm Sút Chuồng chôm được của một tay cự phách giang hồ.

ĐẶC SẢN THẰNG CHA LÁNG GIỀNG

Bồ là phở nóng tuyệt vời
Vợ là cơm nguội đáy nồi hẩm hiu
Bồ là nơi tỏ lời yêu
Vợ là nơi trút bao nhiêu bực mình
Bồ là rượu ngọt trong bình
Vợ là n ư ớc ở ao đình nhạt pheo
Nhìn bồ đôi mắt trong veo
Trông vợ đôi mắt eo ơi g ườm gườm
Bồ tiêu thì chẳng tiếc tiền
Vợ tiêu một cắc thì liền kêu hoang
Bồ dỗi thì phải xuống than
Vợ dằn, bị mắng, bị phang thêm liền
Một khi túi hãy còn tiền
Thì bồ thắm thiết kề liền bên anh
Một mai hết sạch sành sanh
Bồ đi, vợ lại đón anh về nhà
Bồ là lều, vợ là nhà
Gió lớn, lều sụp, mái nhà còn kia
Vợ là cơm nguội của ta
Nhưng là đặc sản thằng cha láng giềng
.

Kể từ đó, phu nhân hay phu quân của các ôn mụ được gọi tắt là <cơm nguội> và boyfriend hay girlfriend được gọi là <cơm nóng>.

Khoảng tháng 4, quán đang phát động chương trình Đại hội Phan thanh Giản Cali lần 2, mụ Thọ tung tin:

---Đầm Sút Chuồng vừa viết xong hài kịch cải l ương < Lan và Điệp> tân thời, Lan đang đi tìm Điệp nè. Điệp ơi Điệp ở đâu?

Gào khan cả tiếng nhưng Điệp lặn phương nào mất tiêu!?. Nghe đâu các ôn hội viên hội SV (sợ vợ) không được <cơm nguội> cấp sứ vụ lịnh. Mụ Thọ ai oán thất vọng:

---Tìm không ra Điệp thì Lan đành thất nghiệp. Thôi coi như ... xù!

Vài ngày sau mail của Nhạn , Thúy sôi động như trúng số độc đắc:

---Tìm ra Điệp rồi! Tìm ra Điệp rồi!

Sau khi thông qua lý lịch Điệp, mụ Thọ lên mạng:

---Các em làm việc hay lắm! Nhưng mà... Điệp trẻ hơn Lan đến 5 tuổi à, rứa là Lan đụng kép nhí rồi!

----Mấy kép lão sao ỏng ẹo làm việc chậm quá chị ơ i!!! Thôi thì tụi em kiếm kép trẻ, họ hăng say mau lẹ hơn. Kép Trần văn Chánh không bận bịu <cơm nguội>, độc thân tại chỗ khỏe re chị à!

Mụ Thọ tán thành:

---Em nói đúng ý chị. Kép lão đã chậm còn ...chướng! Tuy mình già chút xíu nhưng không sao! Mình loại già gân và chịu khó maquillée thì kép nhí cũng...ngây ngất. Hehehe!!!

 Họp mặt nhà sư tỷ Nhạn

Cựu phi công A37 tung mây lướt gió vào thời trước 75, nay chuyển hướng làm tài xế đưa Thọ từ vùng Houston nắng cháy tới vùng Nam Cali nắng ấm. Tối thứ năm, A37 lái xe qua lời Nhạn hướng dẫn bằng điện thoại di động. Chiếc xe từ Bolsa ngoan ngoãn quẹo trái quẹo phải hơn chục con đường, giống y chang những cảnh gay cấn trong phim Mafia, đang bị một tay anh chị nào đó điều khiển đem tiền chuộc tới chỗ hẹn.

Vào nhà Nhạn lố nhố đầy người, bàn ăn d ở dang nhiều món hấp dẫn... Mì Quảng, gỏi đu đủ bò khô...Từ ngày vào nhóm, Thọ chưa gặp được người bạn nào cùng lớp, nhưng đã gặp Châu, Nhạn, Thiếu Lan, ôn Lộc, mụ Vân hôm đại hội Houston tháng trước, và hôm nay Thọ mang cảm tưởng họ đã là bạn cũ của mình. Tuy nhiên Thọ không mang mặc cảm e dè vì trên gương mặt họ sẵn sàng nụ cười thân thiện. Đại ca Dũng tuy cao tuổi hơn học trò, nhưng thân hình còn cân đối, không đến nổi phục phịch bụng bia, đại ca vẫn còn diễm phúc được ánh mắt trìu mến của <cơm nguội> Kim Hạnh trao đổi lia chia. Đại ca bắt tay A37, cười vui vẻ:

---<Cơm nóng> của Thọ đây à!? Chúng ta phải cám ơn <cơm nóng> đã chịu khó lái xe từ Houston đến Cali với chúng ta.

Thọ đảo mắt hỏi thăm <ôn Quân cảnh mất súng> thì một ôn Mỹ...da vàng tay cầm lon bia đứng dậy. Chao ơi hai cánh tay trần của ôn cuồn cuộn bắp thịt kiểu lực sĩ thế vận hội! Đầu tóc chưa bị hói được chải ngược hợp thời trang, bộ râu cắt tỉa cẩn thận đúng là tay chơi thứ thiệt!

Mụ Thọ buột miệng:

---Ôn Hùng trông không giống dân Quân cảnh chút nào hết! Ôn giống bị Quân cảnh... hốt thì có!

Vài tiếng cười híhíhí nổi lên. Ôn Gia Hùng trầm lặng cười mím chi, không thèm cãi lý như thường lệ trên mạng.

Nhạn lăng xăng tiếp khách. Ánh mắt chủ nhà Nhạn thiện cảm chiếu tướng vào rể Thái tú Hạp và hội trưởng Ái Cầm:

---Mời hai anh chị ở lại nhà em ngủ tối nay, em có phòng trống trên lầu.

Hội trưởng nặng máu tiếu lâm:

---Thôi, ngủ chung với anh Hạp chị sợ có bầu lắm!

Cả bọn được dịp cười ngặt ngẽo.

Ngồi xúm xít nhau chung quanh chiếc bàn thấp, Châu đẩy <cơm nóng> của Châu sát vào đại ca Dũng, và kéo tay Thọ ngồi chung ghế. Giọng Châu hớn hở:

---Ở đâu bên Pháp rớt qua đây mà quậy phá y chang tụi này hay thiệt!

Thọ đảo mắt nhìn quanh, rồi thầm thì với Châu:

---Ôn Hạp, mụ Cầm trông giống cặp tài tử Hong Kong ghê Châu hí!

Châu gật đầu cười đồng tình, nói:

---Cũng giống tài tử Nhật nữa!

Thọ phì cười nói tiếp:

---Ông Trời đúng là có mắt, gắn cặp nào cũng xứng đôi vừa lứa! Châu thấy mụ Nhạn và ôn Lân trông giống tài tử Đại Hàn ghê chưa?

Châu cười ré lên, mụ nhìn qua A37, giọng tinh quái:

---Chị và <cơm nóng> cũng cân xứng lắm đó, giống tài tử gì hé!?

Liếc nhìn cái đầu sáng chói (sói chtrán!) và đôi mắt gây chiến, Thọ khẳng định:

---A37 giống dân Mông Cổ, em thấy chị giống Mông Cổ Cái không em!?

Chưa nghe câu trả lời nhưng Thọ bỗng bật cười lớn vì chợt nhớ MÔNG mình lép kẹp và CỔ mình cụt ngủn. Đại ca Dũng nhăn mặt suỵt suỵt biểu hai tiểu yêu im lặng cho Ban Tổ Chức bàn đại sự.

Chấp hành nghiêm chỉnh không quá hai phút!

Thỉnh thoảng tiểu yêu Châu thụi nhẹ vào mạn sườn đại ca Dũng, rồi còn làm bộ ngây thơ ngó lơ chỗ khác. Hai tiểu yêu vui quá cười khúc khích. A37 hạ giọng bảo Thọ:

---Em đừng ồn để Ban Tổ Chức làm việc.

Cố gắng yên lặng không lâu, tiểu yêu Thọ cảm thấy ngứa ngáy cả người. Mừng rỡ nhận bức hình mụ Vân chuyền tay...Á à a!!! Ni cô Vân mặc áo cà sa, khăn trùm che trán nổi bật khuôn mặt duyên dáng phấn son đậm nét. Tiểu yêu Thọ nhào qua Nhạn ghé tai thầm thì:

---Chị Vân là người tu hành phải kiếm ông chồng có... cốt tu!

Mụ Nhạn hiểu ý cười khúc khích. Tiểu yêu Châu cũng cười ré lên và rồi tiếng cười dây chuyền ồn cả phòng. Đại ca Dũng lắc đầu ngao ngán.

Ban tổ chức tạm ngưng việc, chuyển qua ban văn nghệ ôm đàn gãy tưng tưng. Hơn chục cựu học sinh môi cười mắt sáng đồng ca <Đường cũ ta về> qua tài sáng tác của giáo sư kiêm nhạc sĩ Võ anh Dũng. Bản nhạc thuộc về trường phái thế hệ thầy cô, du d ương ru những tâm hồn đa cảm hưu trí bồng bềnh trở về kỷ niệm. <Xin cám ơn> của nhạc sĩ Lê khắc Lân ướt át tình cảm trẻ trung, âm hưởng máu nóng kích động nhạc. Sau khi thưởng thức tài đàn của cháu Thanh Tâm, mụ Thọ thầm nghĩ thời bây giờ hổ tử truyền nghề cho hổ phụ!

Họp mặt nhà Gia Hùng

Tiếng đàn orgue đại ca Dũng đang dợt cho đám cựu học sinh trầm bỗng sôi động, không khí vui như những ngày cuối năm tập dượt văn nghệ đón Tết dưới mái trường xưa. Những khuôn mặt trước lạ sau quen, tự nhiên ăn uống vì <cơm nguội> của Ôn Gia Hùng niềm nỡ hiếu khách. Rể Thái tú Hạp vui vẻ nói:

---Anh không ngờ Thọ là họa sĩ kiêm văn sĩ, sáng nay anh đọc tờ Việt Báo mới biết đó!

Mụ Thọ hớn hở được dịp kể lể:

---Sáng qua em tới thăm Việt Báo, em được ông Trần dạ Từ giới thiệu đủ mặt bá quan văn võ trong tòa soạn. Ổng Từ còn tử tế mời em ăn trưa với anh em nhà báo nhưng tiếc là em bận quá! Ồng nói ngày mai cũng được nhưng uổng ghê em cũng có hẹn rồi.

---Ông Từ là bạn của anh chị.

---Em tưởng ông Từ già lắm ai ngờ ổng còn phong độ ghê chớ anh!

Mụ tỉ tê kể tiếp:

---Em được chị Phụng Linh phỏng vấn. Khi được chỉ chụp hình, em dặn chỉ chụp xa xa không thôi thấy mặt em xếp plis. Chỉ dễ dãi thông cảm liền. Anh thấy chưa!? Hình em trên báo không có vết nhăn nào cả!

Mụ khoái chí cười hihihi.

Mụ Ái Cầm nồng nhiệt:

---Em mời ông Trần dạ Từ tối mai tới dự Đại Hội Phan thanh Giản với tụi mình cho vui nghe em!

---Chị còn đủ hai vé không chị? Mời ông Từ thì phải mời luôn Nhã Ca.

---Được mà, em khỏi lo!

Trong góc phòng, đại ca Dũng tiếp tục đàn orgue dợt cho học trò hát. Đại ca cười tủm tỉm, ánh mắt long lanh sung sướng...Sư phụ không ngờ hơn 30 năm qua, tụi đệ tử Ái Cầm, Gia Hùng, Vân, Nhạn, Lệ Dung, Kim Hạnh, Huy, dâu Ngọc và rể Tú Hạp, Lân...hát không thua gì ca sĩ thứ thiệt. Đại ca chơi điệu Rumba chờ Thọ vô bài < Đừng anh nhé!>. Mụ giật gân nhún nhẩy theo điệu nhạc, quên phứt vô câu đầu: <Đừng, đừng anh nhé! Đừng đón em khi trường tan!>. Mụ cười giả lả:

---Tự nhiên Thọ không nhớ lời!

Một ôn lên tiếng:

---Ê! Anh <cơm nóng> nhìn chỗ khác nghen! Nhìn chằm chằm kiểu đó ca sĩ Thọ xúc động quên lời hết tr ơ n!

A37 cười cười ngó lơ trên trần nhà. Đại ca Dũng nuốt tiếng thở dài, kiên nhẫn bắt đầu dạo đàn lại.

Ca sĩ dợt gần xong, ban văn nghệ căng tấm bảng <Chùa Một Cột>. Thọ ngạc nhiên hỏi:

---Tuồng gì đó chị?

Mấy mụ cười ré lên:

---Còn phải hỏi! Ni cô Lan tu ở chùa Một Cột chớ tu đâu!?

Nhiều ánh mắt nhìn Thọ ngạc nhiên: <Bữa nay Đầm Sút Chuồng sao bỗng dưng dở chứng kém thông minh!>.

Các bạn nôn nóng hối thúc Thọ và Chánh trình diễn màn cải l ương < Lan và Điệp>. Đây là lần đầu tiên Lan lão giáp mặt Điệp nhí...Mặt mũi Điệp nhí trên điểm trung bình, nụ cười hiền vui tính. Hai diễn viên chưa bao giờ diễn chung, cùng bước vào phòng tập thể dục dợt thử.

Điệp nhí cầm xấp bản thảo, liếc nhanh dòng đầu, khởi sự diễn mấy câu rồi ấp a ấp úng kiểu học trò không thuộc bài, ngượng ngùng nói lí nhí:

---Em đi làm cả ngày không có thì giờ học chị à!

Lan lão chưng hửng tròn xoe mắt.

Trời ơi bài bản mụ gởi trước hai tháng! Mụ đã cẩn thận cùng ban tổ chức thường xuyên theo dõi nhắc chừng Điệp nhí. Giọng Lan lão áo não:

---Tuần trước em nói với chị mấy lần là em thuộc rồi mà!

Điệp nhí nhìn xuống đất, cố tình tránh ánh mắt Lan lão xẹt điện cao thế.

---Em nói đại vì em sợ chị buồn.

Lan lão uất lên:

---Chánh ẩu quá! Thà là Chánh nói sớm, để chị kịp bỏ phần cải lương vai nam và thay vào đối thoại, nếu không ca cải lương thì đã có người chịu nhận vai Điệp rồi.

---Chị đừng lo, em bảo đảm với chị tối nay em sẽ học thuộc.

Lan lão thương hại liếc qua mái tóc muối nhiều hơn tiêu của Điệp nhí, mụ chán nản than:

---Tụi trẻ họa may em à! Vào lứa tuổi 50 sức mấy một đêm học thuộc!

Điệp nhí bối rối châm điếu thuốc lá, trầm ngâm từng bước chân âm thầm trong căn phòng nhỏ. Lan lão chua ngoa chưởi trong bụng:< Đồ...đồ... thiếu tinh thần trách nhiệm! Tưởng đâu chỉ có kép lão chướng, ai ngờ kép nhí cũng đại chướng!> .Tuy giận lắm nhưng giọng mụ ngọt xớt:

---Thôi lỡ rồi! Chánh lấy ý chính rồi đổi qua nói cũng được, cố học vài câu hát dzui dzui. Nhớ thuộc vài câu vọng cổ, nhất là sau khi Lan ca xong đoạn: < Điệp ơi mấy chục năm nay em xuất gia quy y cửa Phật, em đã quên thịt bò nhúng dấm, tái nạm tái chanh cho nên em hông thể cùng anh nối lại mối duyên... thề> . Thì Chánh vô cho chị câu vọng cổ: <Lan ơi em đi tu không phải vì em hiểu sâu xa đạo Pháp, mà chỉ vì em khổ đau cho kiếp đàn bà lẻ loi không có một ông...chồng. Em hiểu triết lý của đức Thế Tôn một cách sai lầm, đi tu vì lòng từ bi hỉ xả, chớ đâu phải vì thất tình mà cắt tóc quy y!>. Chánh biết sao không! Xưa nay mấy ông soạn giả cải lương làm thiên hạ lầm tưởng đạo Phật mình dổm, cứ thất tình là vô Chùa tu.

Điệp nhí thở dài:

---Em có ca cải lương hồi nào đâu!

Lan lão cau mặt:

---Trời đất ơi!

Điệp nhí làm thinh.

Lan lão dỗ ngọt:

---Mà thôi, em ráng ca thử đi! Chị cũng xâm mình mới tập ca, chị cũng chưa bao giờ trình diễn cải lương!

Từ mấy ngày qua, mụ ca ư ử vọng cổ trong xe và hỏi A37 về khả năng của mụ. Tài xế kiêm khán giả người Nam duy nhất đã thành thật trả lời:

<---Giọng em không đủ dài, làm như em bị thiếu hơi!

Mụ lí nhí phân trần:

---Tại cổ em ngắn.

---Có lẻ dzậy! Nhưng mà hổng sao đâu em, mình đâu phải dân chuyên nghiệp, miễn dzui là được rồi!>

Cuộc tập dợt gặp khó khăn. Điệp nhí không thuộc tuồng, nói không ăn khớp theo diễn biến câu chuyện. Lan lão bước ra ngoài, báo tin buồn với ban văn nghệ. Mụ Vân và mụ Nhạn bước vào phòng. Nét mặt căng thẳng, hai mụ yêu cầu không hủy bỏ vì đã lỡ quảng cáo rầm rộ <sẽ có tuồng ni cô ca cải lương vui hết sẩy, không cười hứa sẽ trả tiền lui>. Trong phòng khói thuốc lá của Điệp nhí mù mịt ngộp thở, Lan lão cay mắt nhưng ráng chịu đựng, khuyến khích Điệp nhí tập tuồng. Nửa tiếng sau cả hai bước ra, bạn bè hò reo ầm ỉ giống như giới mê cải lương đón mừng Út Bạch Lan, Thành Được.

Áo cà sa và khăn choàng đầu của mụ Vân mượn trên chùa sít sao thật vừa với Lan lão. Mụ xuống câu vọng cổ:<Ông ơi, ông là ai mà tới tận chốn thiền môn xa xôi hẻo lánh, ông là ai mà biết tên tôi, mà nỡ nhẫn tâm xổ giọng dê dụ dỗ kẻ tu...hành......Xin đừng nhắc đến chữ tình, Ni cô bức rức động lòng hết tu>

Tiếng cười của hơn chục mạng vang rân thì Lan lão cũng phì cười theo. Mụ than thầm: <Mình đóng tuồng mà cười thật dở quá! Bể dĩa rồi!>

Tiếp theo Việt kiều Điệp nhí thuyết phục:< Lan ơ i em ơi cởi cà sa cho rồi, theo anh qua Mỹ tù ti> nhưng Lan lão cương quyết từ chối. Điệp nhí ngâm:

Anh già như ng vẩn còn gân

Hết gân em cũng chẳng cần phải lo

Viagra vừa bán vừa cho

Chỉ lo anh phải nằm co một mình

Lan lão vẫn không đổi ý. Mụ xuống vọng cổ: <Điệp ơ i mấy chục năm qua hương sắc của em đã tàn phai theo ngày tháng, làn da em xếp plis không còn tr ơ n láng, ngực mông em không còn căng đầy nhựa sống và x ươ ng cốt em sao mà nó nhức mỏi suốt đêm...dài....>

Tiếng cười ồn ào nổi lên nhưng may quá lần này Lan lão vận nội công chận đứng tiếng cười.

Đoạn cuối Điệp nhí dọa lao mình vào bia ôm, Lan lão lo sợ Điệp nhí phải mang thân tàn ma dại vì phù phép của bồ nhí nên bằng lòng cởi cà sa theo Điệp nhí.

Đêm đã khuya, bạn bè chia tay trong tiếng cười vui vẻ. Thọ được thi sĩ Thái tú Hạp ký tặng Đặc San Quảng Đà và cuốn CD có hình bìa ái nữ Hoa Hậu Ca Sĩ Doanh Doanh, với nhiều ca khúc phổ từ thơ của chính ôn.

Picnic---Mile Square Regional Park, thứ bảy 01 tháng 7/2006

Khoảng 10 giờ sáng, dưới ánh nắng mùa hè trong công viên rợp bóng mát, giữa những thảm cỏ non xanh ngát chan hòa sức sống, tấm vải lớn căng trên cao hàng chữ rõ nét <Cựu giáo chức và học sinh Phan thanh Giản Đà nẵng hải ngoại. Họp mặt kỳ 2---2006 tại Nam California>.Thọ không mang cảm tưởng mình đang sống trên đất Mỹ mặc dù chung quanh đó có nhiều bóng dáng cao lớn da trắng và những đầu tóc vàng hoe Mỹ nhi đồng. Tâm hồn mụ đang tập trung vào những khuôn mặt Việt nam và đôi tai mụ chỉ nghe âm thanh xứ Việt. Mụ chưa tìm thấy một người bạn nào cùng lớp, nhưng mụ rộn ràng hạnh phúc vì những người xuất thân từ ngôi trường xứ Quảng đang hiện diện.

Một người đàn bà khả ái trẻ hơn mụ chừng nửa con giáp, ánh mắt long lanh thiện cảm, Bích Liên nồng nhiệt nói về <Chức Nữ về làng> đọc trên Web PTG. Liên là người cùng xóm Cư xá Thống Nhất bên cạnh nhà Tú, gợi nhớ người tình Ngưu Lang của mụ đã bước vào dĩ vãng, mà thời gian trôi qua còn đậm nét. Một bầu trời tuổi thơ bừng bừng sống dậy. Mụ chợt thấy Liên qua hình ảnh đứa bé gái cạnh nhà, trần truồng chạy dưới mưa cùng lũ trẻ con cười hét om xòm khan cả cổ. Qua vài mẫu đối thoại ngắn ngủi, mụ bồi hồi nhớ về Đà Nẵng thân yêu.

Đang thơ thẩn phóng tầm mắt vào những cành lá xanh mướt uốn éo dịu dàng dưới làn sóng nắng, bỗng người đàn bà mặc pull đen nổi bật hàng chữ màu sặc sỡ Billabong, gương mặt trẻ trung dưới chiếc mũ lưỡi trai trắng, mỉm cười làm quen:< Em thích văn chị viết, đọc vui quá!>. Mỗi lần nhận lời khen, mạch máu của mụ dường như chạy nhanh hơn, tiềm tàng sự khích lệ cần thiết cho văn sĩ vì đã bao lần mụ bị giới bảo thủ phản đối kịch liệt lối văn vượt truyền thống phụ nữ Việt nam. Chi nhắc tới bài Houston Hội Ngộ với nhân vật A37, mụ chỉ tay hướng về người đàn ông đang lui cui nướng thịt:

---A37 đó em!

Ánh mắt Chi tinh quái:

---Chị đào hoa ghê hí!

M ụ mỉm cười nuốt tiếng thở dài:

---Tại bất đồng tư tưởng nên đành chia tay. Thay đổi hoài thành ra có tiếng đào hoa!

Hai mẫu đối thoại gợi nhớ lao xao mối tình xứ Quảng...Bỗng Thọ mừng rỡ nhận ra ôn Hiền của những ngày sinh viên Đà Lạt. Ôn nhắc lại Trực và kỷ niệm nhóm bạ n Đà nẵng thắm thiết trong khung trời Cao nguyên lạnh buốt. Mụ bùi ngùi kể về cái chết bất ngờ đầu năm nay trong giấc ngủ của Trực, là người tình thời học sinh PTG . Nghĩ đến cuộc đời vô thường ngắn ngủi, mụ bồi hồi lắng nghe tình cảm của mình đối với những người bạn hiện đang có mặt bỗng đậm đà hơn.

Một lát sau, Bích Trâm, đứa bạn cùng lớp PTG mừng rỡ gọi Thọ ơi ới. Bên cạnh, Thọ không nhận ra Đông , người đẹp một thời vang bóng. Mấy mụ bạn già ngồi bệt trên cỏ, ngước nhìn đại ca Dũng, Ái Cầm, Chánh, Nhạn... bày trò chơi. Thò thụt, luồng dây, thổi bong bóng... được giới xấp xỉ 5 bó ái mộ hò hét như con nít. Thọ chuồn ra chỗ khác. Mặc dù mụ chỉ hơn họ khoảng 5 que nhưng mụ không còn cảm thấy hứng thú với các trò chơi nữa. Tuổi trẻ của mụ đã cáo chung. Nhưng mụ không đến nổi tủi thân vì nhiều tay đầu hói, bà nội chửa con so... đồng minh đứng bên lề cuộc chơi. Mụ Thọ khoái tán dóc. Mụ tà tà tới gốc cây góp chuyện Gia Hùng và ôn Ngân đen ( Phan Châu Trinh). Mụ phản ứng máy móc nhe răng cười mỗi khi thấy bóng dáng phó nhòm Lân, Tú Hạp, Hoàng Phúc, Bảo Gia...Mụ không quên ủy lạo tinh thần chiến sĩ A37 và Bùi duy Hùng mồ hôi nhễ nhại bên lò than nướng thịt.

Chợt thấy giáo sư Dũng thơ thẩn một mình, mụ khều đại ca ra một góc tỉ tê:

---Tối mai Đại Hội, anh cho em lên cám ơn công ơn thầy cô nghe anh. Em biết thiên hạ chán người cầm giấy đọc cho nên em sẽ không cầm giấy. Em biết nói lâu thiên hạ ghét nên em chỉ nói vài phút. Em sẽ nói dzui dzui cho thiên hạ cười chơi. Em nói ri nè anh, anh nghe thử đ ư ợc không!...< Thọ xin kính chào quí vị và thân chào tất cả các bạn. Trước hết Thọ cám ơn ban tổ chức đã tạo cơ hội cuộc gặp gỡ hôm nay và cho phép Thọ được thưa đôi lời. Nhớ hồi Thọ còn là học sinh, Thọ quậy dữ lắm! Thọ thường trốn học đi chơi, đến nổi bây giờ một số bạn cũ còn nhắc lại lời thầy dạy Vật lý năm đệ nhất đã ngán ngẫm nói: <---Tui gặp chị còn khó hơn gặp Tổng Thống!>. Tuy Thọ bị đưa ra hội đồng kỷ luật nhiều lần nhưng may mà thầy cô rộng lượng cho Thọ vài cơ hội cải tà qui chánh>.

Mụ ngưng nói, thăm dò phản ứng nét mặt ng ư ời đối diện. Đại ca có vẻ lắng tai nghe nhưng đôi mắt dường như lim dim buồn ngủ. Mụ nói tiếp:

<---Thưa quí vị, khi Thọ qua Pháp, được nghe các thầy hội họa Pháp nói rằng giá trị của bức tranh không hẳn chỉ chú trọng về kỹ thuật và óc sáng tạo, mà nó còn tiềm ẩn căn bản giáo dục của họa sĩ đó. Như vậy những thành quả mà Thọ đạt được ở nước ngoài, để được hãnh diện mình là người Việt nam và hãnh diện là học sinh trường Phan thanh Giản, phần lớn do công ơn dạy dỗ của thầy cô. Nhân cuộc gặp gỡ hôm nay, kính xin quí sư phụ nhận cho đứa học trò này những lời chân thành cảm tạ. Trước khi dứt lời, kính chúc thầy cô và thân chúc các bạn thân tâm an lạc>.

Em nói chừng đó thôi. Được không anh Dũng?

---Ờ, em lên nói sau khi anh giới thiệu bức tranh của em tặng trường.

Mụ hí hửng chút xíu nhưng rồi thầm lo đại ca đổi ý, vì rằng đại ca dễ tính nhưng đại ca tôn trọng nguyên tắc. Nhớ hôm tập tuồng cải lương, MC Châu phỏng vấn Lan lão vài câu <nóng bỏng>:

---Lan cắt tóc quy y, rứa có cắt tóc chỗ nào nữa không?

Lan lão đối đáp kiểu trời ơi đất hỡi:

---Qui luật không bắt buộc nên khỏi cắt, nhưng thật ra việc cắt tóc chỗ khác sẽ gặp khó khăn, có lẻ phải cần cái gương soi!

Đại ca hoảng quá lên tiếng căn dặn MC tiểu yêu phải phát ngôn cẩn thận trong ngày Đại hội.

Sau khi quất nhẹ 2 miếng thịt nướng của Nhạn ướp thơm lừ ng , 2 đùi gà, 1 dĩa gỏi và trái cây, mụ rủ A37 ngồi bệt dưới bãi cỏ non, thư thái ngắm những khuôn mặt một thời Phan thanh Giản. Những đầu tóc hói, tóc muối tiêu, những vết nhăn tuổi lão của cựu nam sinh hiện rõ dưới ánh mặt trời đứng bóng. Son phấn của cựu nữ sinh nhạt nhòa theo mồ hôi và bữa ăn trưa, làn da kém tươi phơi bày mệt mỏi. Chao ơi thời gian giết chết tuổi trẻ và sắc đẹp! Nhưng tình bạn, tình thầy trò vẫn phơi phới bất diệt.

Khoảng 3 giờ, đại ca lên tiếng tập họp chụp hình lưu niệm. Nhóm đứng, nhóm ngồi chò hỏ. Dưới ánh mặt trời gay gắt, Thọ không rời cái mũ màu hồng, mụ lo ngại lũ tàn nhang ác ôn có cơ hội tiếp tục chen lấn đua nở trên gương mặt về chiều của mụ. Giọng tiểu yêu Châu lí lắc:<Nắng cực quá bà con ơi!>. Mụ Thọ phì cười. Tiểu yêu lập lại thật to đến lần thứ tư <Anh Dũng ơ i, nắng cực quá!> thì vài tiếng cười khúc khích nổi lên kéo theo trận cười òa vỡ. Một số ôn mụ thiếu máu tiếu lâm lắc đầu ngơ ngác.

Dạ tiệc---Nhà hàng Dragon King 02 tháng 7


Tốt, Khánh Thọ và Bùi Duy Khuê (PCT)

Cựu nữ sinh xấp xỉ tuổi bà nội, bà ngoại...thướt tha trong tà áo dài Việt nam đủ màu sắc, những đầu tóc cắt uốn thời trang tăng thêm phần duyên dáng má phấn môi son đậm nét. Cựu nam sinh diện veste hoặc chemise lịch sự , chú trọng thuốc khử mồ hôi vùng dưới cánh tay, dầu cạo râu tỏa mùi thơm sực nức lấn át nước hoa danh tiếng của cựu nữ sinh! Phần đông cựu nam sinh bỗng hồi xuân, hớn hở sống lại thời bạn bè cùng lớp rủ nhau đi chọc gái. Mơ mộng làm cho ánh mắt sụp mí long lanh chất thơ , nói năng hoạt bát, đến nổi mụ <cơm nguội> bên cạnh nhận không ra ông chồng cù lần thường ngày của mình nữa!

Thọ diện đầm mới shopping Cali. Bộ áo dài mụ đem từ Pháp định mặc dạ tiệc cần phải tiêu bớt 4 kg. Trời ơi xứ Mỹ hại mụ bạc triệu! Hàng quán món gì cũng King size, mụ ngon miệng quất láng và mụ thầm lo nếu không stop thì mụ sẽ từ giã quần jean. Lo vẫn lo nhưng mụ tiếp tục yếu lòng chào thua những tô phở béo, thịt nướng thơm lừng, chè đủ loại...Mụ tự trấn an khi về lại Pháp ta sẽ diet đứng đắn.

Ban tổ chức niềm nỡ kéo Thọ và A37 vào bàn đặc biệt gần sân khấu nhưng mụ rủ rê đám bạn Phan châu Trinh tới đây, không thể ác ôn đem con bỏ chợ . Đại ca Dũng gọi mụ lên hát đồng ca, My xúi mụ lên hợp ca với nhóm PCT và đại ca Nhật Ngân nhưng mụ lặn, mụ đoán thiên hạ sẽ kêu thét lên nếu màn nào mụ cũng lơn xơn có mặt.

Qua nhiều giọng ca độc đáo của cựu học sinh kèm theo tiếng vỗ tay vang dội, trên bàn những dĩa đồ ăn vơi dần, mụ Vân khều Thọ vào phòng chuẩn bị. Thọ kéo đôi tất đen của Nhạn mới mua lên cặp đùi bắp chuối một cách khó khăn. Có lẻ thêm 2 size mới thong thả! Bỗng mụ la thất thanh:

---Tất bị lủng lổ rồi Nhạn ơ i!

Nhạn cúi lưng quan sát.

---Tại móng tay chị nhọn. Không ai để ý đâu chị!

Mụ không cãi mặc dù mụ không có thói quen để móng tay nhọn. Mụ cũng không muốn thú nhận bắp đùi mụ ú na ú nần.

Mụ hồi hộp kéo mini-robe careaux đen trắng của con gái mụ lên tận vai, lòng thầm lo nghe tiếng vải rách. Nhạn phụ tá phần kéo fermeture sau lưng, lẩm bẩm:

---Qua Mỹ chị ăn quá trời hé!

Mụ cố ý thóp người lại. May quá trót lọt.

Mụ Vân phụ tá gài khăn choàng. Ngắm mình trong gương với bộ áo cà sa, mụ Thọ cười khúc khích.

Sau màn MC giới thiệu, hai cô con gái duyên dáng của Nhạn là Thanh Tâm và Thanh Kim giăng tấm bảng <Chùa Một Cột>, Lan lão bỗng thầm lo Điệp nhí quên bài, mặc dù MC Châu hứa sẽ phụ trách phần nhắc tuồng. Lan lão đứng nép vào góc sân khấu, nghe Điệp nhí diễn:

---Chùa gì vắng như chùa Bà Đanh! Có ai trong chùa không?

Mụ quên phứ t bài bản, mụ tự chế:

---Ai mà ồn ào rứa hè!? Để cho sư cụ ngủ chớ bây!

Câu vọng cổ đầu tiên coi bộ thành công, khán giả cười vang rân và tiếng vỗ tay tán thưởng làm mụ lên tinh thần.


Khánh Thọ và Chánh trong vai Lan và Điệp

Thôi rồi Điệp nhí coi mòi có vấn đề! Phút giây yên lặng nặng nề. Chờ sốt ruột, Lan lão câu gi ờ < Mô Phật> mấy lần. Điệp nhí hình như không nghe MC nhắc tuồng, lom lom cúi đầu đọc tài liệu. Lan lão căng thẳng. Mụ chờ Điệp nhí rủ qua Mỹ để vô vọng cổ. May thay Điệp nhí cất giọng đúng ý mụ! Mụ xuống câu vọng cổ nhưng than ôi Tổ không đãi mụ, một câu đổi qua nhiều giọng cao thấp nghe thật chướng tai. Không giống cải lương, ơ hơ cải ...lộn!

Chao ơi ánh mắt ngày xưa đó
Vẫn là ánh mắt quá chừng dê!
Càng nhìn càng thấy càng dê
Điệp ơi Lan vẫn yêu dê như thuở nào..

Ngâm xong bốn câu, mụ lên tinh thần vì tuồng đã hết vọng cổ.

Khúc cuối Điệp nhí diễn lưu loát. Ban nhạc chơi Twist thật sống động. Cũng may Lan lão mặc mini-robe giựt Twist với Việt kiều Điệp đã cứu vớt phần nào cải lộn.

Trước khi ra về, Chánh ôm choàng Thọ, giọng cảm động;

--- Em xin lỗi chị.

Mụ hiểu Chánh hối tiếc đã không học thuộc tuồng. Mụ cười tươi tắn:

---Chánh có tài. Chỉ dợt một lần mà đóng được như vậy là giỏi rồi!


Khánh Thọ và "kép Điệp" Trần Văn Chánh

 

11 gi ờ khuya bạn bè chia tay với nhiều lưu luyến. Dân nhảy đầm than nhảy chưa <đã> cẳng giò, kể cả Thọ. Ban tổ chứ c rủ đi ăn cháo khuya nhưng mụ đã nhận lời với nhóm PCT. Ngồi trong quán Hải Đô húp tô cháo cá nóng hổi, mụ khoan khoái đã đem lại trận cười cho các bạn. Tuy nhiên mụ chưa cảm thấy vui hoàn toàn vì bức tranh của mụ không giúp được gì cho nạn nhân trận bão Trân Châu.

Lê khánh Thọ