NHỮNG NÀNG DÂU XỨ LẠ

LÊ Khánh Thọ --- France

Tỉnh Khánh ở cách thủ đô Paris gần 300km. Theo thông lệ mỗi năm sắp đếnTết âm lịch, ông Tâm chở vợ và ba bà bạn của vợ lên Paris, quận 13 mua đồ ăn Tết. Nhưng đặc biệt năm nay ông Tâm không chịu làm tài xế vì ông bà gặp chuyện buồn thúi ruột thúi gan. Ba bà bạn không được đi Paris chơi cũng buồn theo. Vậy là bà Minh đề nghị bà Lan, bà Tâm và Khánh tới nhà bà Minh nấu bánh tét. Bà Lan tán thành ngay, bà Tâm vốn ham gặp bạn bè tâm sự cho vơi bớt nổi sầu nên cũng đồng ý. Chỉ có Khánh ngần ngừ vì nàng không rành chuyện bếp núc, nhưng bà Tâm thích đông người, dọa sẽ không nấu dùm nên rốt cuộc Khánh cũng xiêu lòng . Bà Minh gọi điện thoại lên Paris nhờ  cô em dâu gởi lá chuối về tỉnh bằng đường bưu điện, canh me sao cho tới trước giao thừa độ vài ba ngày.

Trưa 29 Tết bà Minh đứng dưới đường, ngay trước cửa chung cư đón ba bà bạn. Từ ngày chung cư gắn interphone đề phòng kẻ gian xâm nhập thì xảy ra nhiều điều rắc rối. Có lần Khánh đến tìm bà Minh, bấm đúng số nhà và có tiếng người nói « vô đi » nhưng lắc cửa hoài vẫn không chịu mở. Sự bất quá tam, Khánh chán nản bỏ về luôn và trên lầu 9 bà Minh tha hồ mà đợi.

Bà Minh đang lóng ngóng chờ thì gặp bà Tám Nổ đi ngang, vậy là bà Minh rủ lên luôn ( bà tên Tám nhưng người ta gọi lén Tám Nổ vì bà có thành tích lòe. Mua cái áo chợ Trời chỉ có 2 euros mà dám nổ tới 20 euros ! Chồng bà hồi xưa là trung sĩ mà bà nổ lên tới đại úy ! Xui xẻo là những câu chuyện nổ nào cũng có ngày bị …nổ !).

Vào nhà thấy trên bàn đã bày biện sẵn đồ nghề làm bánh tét. Lá chuối chưa đến nổi héo úa đặt nằm gần thau nếp trắng tinh được vuốt sạch để ráo, màu vàng của đậu xanh cà bỏ vỏ trông thật đẹp mắt, chai dầu Tournesol, cuộn dây nylon…Bà Minh mở tủ lạnh lấy ra thau thịt heo ướp sẵn. Năm bà vừa gói bánh vừa nói chuyện…Đúng ra chỉ có bà Minh và bà Lan lao động thật sự, Khánh làm cho có lệ. Bà Tám Nổ vừa cột đòn bánh tét vừa đắc ý tìm cách… nổ 

- Nhớ hồi ở Vĩnh Long, một mình tui gói gần trăm đòn bánh tét mệt thấy bà !

Bà Tâm nảy giờ chỉ lấy khăn chùi lại lá chuối một cách hững hờ. Thật ra bà Tâm là người đảm đang nội trợ, nhưng dạo này bà không còn tâm trí tha thiết đến bất cứ chuyện gì. Vợ  chồng bà có cả thảy năm thằng con trai và gia đình bà nổi tiếng ngoan đạo, sáng chủ nhật nào cũng siêng năng đi lễ nhà thờ nhưng từ nửa năm nay cả ba thằng con lần lượt rủ nhau lấy vợ Á Rập.

Sau nhiều đêm mất ngủ, vết quầng thâm dưới đôi mắt trũng sâu mệt mỏi làm bà vô cùng tiều tụy. Đã từ lâu bà không còn lòng dạ nào chăm sóc sắc đẹp, bỏ luôn thói quen  thoa kem dưỡng da sáng tối. Những vết nhăn tha hồ phát triển tự do trên làn da khô đầy nốt tàn nhang, trông bà Tâm già đi gần chục tuổi !

Bà Minh khoe tài nội trợ :
-    Tui hổng làm thịt ba chỉ như người ta, làm thịt đùi ăn thơm hơn. 

Bà Tám Nổ lần này thành thật không nổ :
-    Thì đương nhiên rồi. Thịt ba chỉ rẻ rề, chỉ có dân thất nghiệp như tui mới ăn !

Khánh bàn vào :
-    Ăn thịt ba chỉ lên cân vù vù !

Câu nói vô tình làm bà Tám Nổ nhột vì càng ngày bà càng phát phì gần cở tạ gạo. Bà hơi quạu :
-    Bà nói ! Mấy con mẹ Á Rập không ăn thịt heo sao đứa nào cũng to như cái lu !

Bà Lan thêm vào :
-    Lạ hé ! tụi Á Rập sao cữ thịt heo hé ! 

Bà Tâm được dịp trút nỗi lòng :
-    Ôi cái tụi đó nói ra thêm bực mình ! Mấy thằng con tui ăn cái giống gì mà ngu quá ! Nghe lời ba con vợ Rệp nhịn ăn cả tháng trời !

Khánh rành rẽ :
-   À, lễ Ramadan, lễ hôm tháng mười.

Bà Lan gật đầu :
-   Tui cũng nghe télé nói. Nghe đâu nguyên tháng phải nhịn đói cả ngày, chỉ được phép ăn một bữa tối thôi !

Bà Tâm buồn bã :
-   Mà nước cũng không đựợc uống nữa ! Đợi mặt trời lặn mới có phép ăn uống luôn.

Bà Tám Nổ thầm thì:
-   Tui nghe đâu “vụ đó” họ cấm nguyên cả tháng!

Câu nói tuy nhỏ giọng nhưng lại làm mấy bà chú ý. Mấy bà ngừng tay, bao nhiêu đôi
mắt đổ dồn vào bà Tám Nổ.

Bà Minh xác nhận:
-   Ờ, đúng đó. Tui cũng nghe dzậy.

Khánh cãi:
-   Không phải đâu. Khi mặt trời lặn thì “vụ đó” cũng được phép như ăn uống.

Thấy vẻ mặt mấy bà lộ vẻ nghi ngờ câu nói của mình, Khánh vội thêm:
-   Chính mấy bà học trò Á Rập kể với tui mà!

Mặc dù biết rõ Khánh đã từng phụ trách lớp dạy Pháp văn cho người ngoại quốc, bà Minh vẫn chưa bị thuyết phục:
-   Mấy con Rệp đó dâm đãng phạm luật, chớ đúng ra là họ cấm!

Khánh nói thêm:
-   Cấm đâu mà cấm! Tui đọc rõ ràng tin tức lễ Ramadan trên Internet.

Chữ Internet chao ơi sao mà “nặng ký” làm mấy bà tin tưởng ngay lập tức. Mặc dù mấy bà chưa bao giờ dám đụng tới nó nhưng từ lâu nay vẫn thầm khâm phục cái máy thần diệu. Lũ con lớn giảng giải có Internet khỏi cần mua báo. Chúng còn kể từ Pháp gởi thơ qua Mỹ, qua Việt nam chưa tới một phút đã tới rồi! Nó còn ngon hơn điện thoại! Thấy được cả hình trực tiếp! Cũng vì nó giỏi quá mà bao nhiêu người thất nghiệp

Bà Minh bắt qua chuyện khác:
-   Lễ Ra …ra… đa  gì đó của tụi nó mà làm ông xã tui mệt lây. Thằng Rệp làm chung hãng nhôm với ông xã tui cũng nhịn ăn, nhịn uống, nhịn luôn cả hút thuốc nguyên cả tháng. Qua bữa trưa thì mặt mũi nó xanh lè, tay chân run lẩy bẩy đẩy xe nhôm hổng nổi. Chef biểu ông xã tui phải mần phụ cho nó. Ngày nào đi làm về ổng cũng than nhức mình nhức mẩy quá chời!

Bà Lan nhìn bà Tâm:
-   Hôm qua ở chợ Trời tui thấy ba thằng con trai của bà mặc áo thụng dài xuống chân, đầu
tụi nó đội cái mũ tròn nhỏ xíu như chóp dừa trông thật ngộ! Tụi nó đi chung với đám
Rệp đông lắm!

Bà Tâm phẫn uất:
-   May là mỗi khi về thăm vợ chồng tui tụi nó không mặc áo đó. Tui mà thấy là tui xé cho
rách teng beng!

Bà Tám Nổ hỏi:
-   Mỗi lần tụi nó về có dẫn theo mấy con đó không?

-   Lần nào cũng dẫn.

-   Tụi nó nói tiếng gì?

-   Thì nói chuyện với tui bằng tiếng Tây, nhưng chỉ vài câu thôi chớ tiếng Tây của tui
cũng xịn quá mà!

Bà Minh hỏi tới tấp:
-   Tui nghe tụi Rệp cữ đủ thứ phải hông bà? Bà nấu cho tụi nó ăn gì dzậy?

Bà Tâm thở dài:
-   Tụi nó cữ thịt heo. Tụi nó ăn được thịt bò nhưng phải mua thịt trong tiệm Rệp có làm
phép rồi. Tụi nó khoái thịt cừu lắm nhưng cũng phải làm phép mới ăn. Lần nào tui
cũng nấu gà cho tiện.

Khánh sôi nổi:
- Con Rệp nó kể lễ Ramadan chấm dứt là gia đình nó giết nguyên con cừu mời bà con bạn bè ăn mừng. Tui hỏi nó mi ở chung cư làm chi có chỗ giết cừu, nó nói giết con cừu trong bồn tắm. Nghe kinh quá!

Bà Minh gật gù:
- Tụi nó ăn thịt cừu nhiều hèn gì đứa nào cũng hôi nách! Bà Khánh nhớ hồi tui học lớp bà dạy, tui ngồi gần giữa con Fatima và con Amira, ngày nào tui cũng đem theo dầu cù
là quẹt  lên mũi cho bớt nghe mùi. Cái mùi gì độc địa phát chóng mặt!

Khánh cười:
-    Bà than mà khóa nào mở bà cũng ghi danh xin học.

-   Thì học được trả tiền ai mà chê!

Bà Minh còn thêm:
-   Bà hay thiệt! Làm việc với tụi nó quanh năm suốt tháng mà chịu nổi!

Khánh nói:
-   Tụi nó kể với tui là qui luật đạo Hồi bắt phải sạch sẽ trước khi làm lễ, mà ngày nào cũng
phải làm lễ cả! Vào dịp Ramadan làm lễ 5 lần mỗi ngày thì phải tắm rửa 5 lần. Tại bà
xui ngồi trúng gần mấy con hôi nách. Đâu phải con nào cũng hôi! Việt nam mình cũng
thiếu cha gì người hôi nách! Chắc tại bà lạ mùi. Không chừng tụi nó cũng chê lén người
Việt mình hôi nước mắm!

Bà Lan có con dâu người Pháp kể lể:
-   Con dâu đầm nhà tui chỉ khoái ăn chả giò, tôm lăn bột với cơm chiên Dương Châu. Ăn
xong nó ngồi salon xem télé chớ hề rửa cho tui một cái chén!  Mấy năm đầu tui khóc
hoài, giờ thì quen rồi.

Bà Tâm buồn bã:
-   Bà chỉ bị một con dâu đầm. Còn tui lãnh đủ ba con dâu Rệp!

Bà Tám Nổ nhìn bà Tâm ái ngại:
-   Bà coi chừng hai thằng con của bà có ngày bắt chước ba thằng anh lấy gái Rệp!

-   Chà ! Sau này chắc bà Tâm nói tiếng Á Rập giỏi lắm! Giữ một bầy con nít Rệp tiện thể
trau dồi sinh ngữ luôn!

Bà Tâm không để ý lời nói chơi của Khánh, giọng bực bội:
-   Coi chừng gì nữa mà coi chừng! Tụi nhỏ bên này lộng lắm mình đâu có quyền hành gì. Nói động tới là mất con luôn ! Như bà Tiêu chưởi thằng con lấy vợ Miên, nó giận đem con vợ dông qua tỉnh khác cả năm cũng không về.

Bà rưng rưng nước mắt :
-   Hồi có bầu đứa thứ năm, tui cầu nguyện ơn trên cho tui đẻ con gái, tui sợ sinh ngũ quỷ vậy mà tránh cũng không khỏi.

Mấy bà làm thinh không mở lời an ủi vì ai cũng thầm công nhận rằng nhà nào có năm thằng con trai thì phải chịu nạn ngũ quỷ là cái chắc !

Khánh bàn thêm :
-   Mình chê dâu đầm chớ mấy bà coi con dâu bà Năm Khẹt kìa, chính bả về Việt nam lựa dâu mà giờ bả bịnh cả năm nó đâu thèm tới. May mà chính phủ Pháp cho người tới tận nhà giúp đỡ !

Khánh vói tay lấy ly nước uống và nói tiếp tục :
-    Mấy bà nghe LE PEN có máu Á rập không ? ( Mặc dù không theo dõi chính trị nhưng hầu như ai cũng biết LE PEN, vì chồng con mấy bà thường dặn dò đừng bỏ phiếu cho cha này, là thủ lãnh đảng Front National của Pháp, nổi danh kỳ thị người nước ngoài).

Mấy bà nhao nhao :
-   Bà nói chơi sao bà !?

-   Giỡn hoài ! Thằng cha LE PEN mà có máu Á rập à ?

-   Thì máu Á Rập vung vãi tùm lum trên kiếng xe hơi của chả đó!

Câu chuyện tiếu lâm nhạt nhẽo không làm ai cười nổi, chỉ có người kể cười tủm tỉm một mình.

Bà Tâm bỗng quay qua Khánh ngọt ngào :
-   Bà Khánh làm sui với tui đi. Tui còn hai thằng, bà muốn chọn thằng nào thì chọn.

Khánh cười :
-   Bà mới vừa than thở bên này mình đâu có quyền hành gì với con cái. Phải chi thằng con bà tới tán tỉnh con gái tui còn họa may ! Được làm sui với người Việt nam thì còn gì bằng !

Vừa chuyện trò vừa làm việc thời gian trôi qua thật nhanh…Những đòn bánh tét đã gói xong xuôi. Bà Minh lẩm nhẩm tính tiền phần mỗi người. Bà đếm bánh và chuyền tay nhau xem những đòn bánh tét gói vụng về hình dạng dị kỳ như củ khoai lang cở bự. Mấy bà được dịp cười ngất ngư chọc tài nghệ làm bếp của Khánh mặc dù Khánh chối bai bải :« chưa chắc là của tui! ».

Mấy bà ồn ào chào nhau ra về, hẹn ngày mai trở lại lấy bánh chín.

Tối 29 Tết.

Reng…reng…reng…
Khánh cầm ống nghe điện thoại. Bên kia đầu dây giọng con gái Khánh vui vẻ :
-   Má ơi, cuối tuần này con không về. Có người bạn trai mời con đi ăn rồi đi ciné luôn.

Con gái Khánh tuổi đã 20, tuy mặt mũi không đến nổi tệ nhưng ít giao thiệp nên Khánh vẫn thầm lo con mình bị ế muộn. Khánh vồ vập hỏi :
-   Bạn cùng lớp hả con ?

-   Dạ không. Nó ở xứ Mauritanie qua Pháp học năm chót cao học tài chánh.

Nghe thằng nhỏ đang ở lớp cao học, Khánh cảm thấy yên tâm. Nhưng khi cúp điện thoại xong, Khánh nhận ra kiến thức kém cỏi của mình, băn khoăn suy nghĩ mãi về vị trí xứ đó trên bản đồ. Khánh lấy sách tra cứu.
« Mauritanie là một nước nhỏ bé nằm ỏ miền Bắc Phi Châu, theo Hồi giáo, chỉ thờ Thượng đế Allah duy nhất ». Thôi rồi ! Vậy là thằng sinh viên cao học này da đen. Mỗi năm nó cũng theo qui chế tham dự lễ Ramadan cả tháng và không chừng giết con cừu trong bồn tắm ! Khánh thẩn thờ buồn bã…

Tiếng chuông điện thoại reo vang cắt đứt dòng tư tưởng.
Khánh ngạc nhiên nghe giọng bà Minh. Mở đầu bà vòng vo khoe đang ngồi canh nồi bánh tét. Sau đó bà phân trần tính lộn tiền, dặn dò sáng mai qua lấy bánh nhớ mang trả tiền thiếu, bà còn mở giọng nhân nghĩa sợ để qua đầu năm mà nhắc chuyện nợ nần thì Khánh sẽ bị xui cả năm. Sẵn dịp trút bớt nổi lòng, Khánh kể lể mối lo âu có thằng rể đen. Bà Minh sốt sắng :

Tui biết thầy Năm Qưới ở núi Bà Đen bùa  cao lắm! Bà muốn hông tui biểu con cháu tui chuộc gởi qua, rẻ rề hà ! Bùa nhả hay bùa yêu bằng giá 200 euros một cái tính luôn tiền cước phí.

Giọng Khánh không mấy sốt sắng :
-    Tụi trẻ bên này đâu có chịu đeo bùa mà chuộc ! .

-     Đâu cần đeo. Đốt bùa rồi lấy chút xíu tro trộn vô đồ ăn nó đâu có biết. Bà Tiêu có
chuộc một cái khen hay quá chời luôn ! .

-    Ủa !? Sao giờ thằng con trai bà Tiêu lấy con người Miên !? .

-    Dzầy nè, hồi trước thằng con trai bà Tiêu mê con Đầm, nhờ bùa thầy Năm Qưới thằng
con bả nhả con Đầm ra. Rồi sau này nó mới mê con Miên.

-    Ủa !? Sao bả không chuộc thêm bùa nữa cho thằng con bả bỏ quách con Miên ?

-    Thì có chuộc rồi nhưng làm như con này có ngãi Miên còn cao hơn ông thầy một bậc !

Khánh đang buồn mà phì cười :
-    Thôi bà ơi. Tui nghi ngãi Phi Châu còn cao hơn ngãi Miên và ngãi thầy Năm Qưới của
bà nữa đó!

Khánh lên giường bần thần nghĩ đến viễn ảnh làm bà già vợ thằng đen, rồi đây sẽ là bà ngoại của những đứa cháu da đen thờ thần Allah và nàng sẽ không bao giờ có can đảm dẫn thằng rể đen về quê hương trình diện gia đình hay đem qua Mỹ trình diện với ba nàng…

Khánh vùng dậy điện thoại qua Cali, may quá cái carte còn sử dụng được 15 phút ! Cô em gái mới nghe da đen đã hoảng hốt:
- Thấy mẹ rồi !

Dài dòng một hồi nó trấn an :
- Chị lo chi cho mệt, đi chơi một bữa chưa chắc tụi nó bồ nhau ! Thôi lo chuẩn bị ăn Tết vui vẻ !

- Có một mình mà chuẩn bị Tết chi em, cháu đi học xa không về.

Nằm vắt tay lên trán suy nghĩ miên man, bỗng nhiên nghĩ đến thuyết luân hồi của nhà Phật.  Biết đâu kiếp nào đó mình bị đầu thai thành dân Phi Châu đen thui !

Nhớ tới mối cảm tình của mình từ bấy lâu nay đối với ông da đen Martin Luther King, nhớ bài diễn văn trên đài truyền hình ông tha thiết kêu gọi sự bình đẳng giữa hai màu da đã làm Khánh vô cùng xúc động.

Sau một hồi phân tích sự mâu thuẫn của mình, tâm hồn Khánh trở lại yên tĩnh và nàng tự an ủi :« Thôi thà có thằng rể da đen cao học còn hơn thằng rể Việt nam ba trời ba trợn ! Dù sao những người mẹ khổ tâm vì những nàng dâu xứ lạ hơn là những chàng rể xứ lạ."

Khánh êm ả đi vào giấc ngủ mộng mơ… Nàng mơ thấy hình ảnh nàng còn bé thơ trong chiếc áo đầm xanh đăng ten trắng , bên cạnh các anh chị em nao nức chờ ba mẹ lì xì bao tiền đỏ. Bỗng nhiên ngàn vạn cánh hoa mai vàng rời cành lững lờ theo gió đưa bảy anh chị em Khánh nắm chặt tay nhau bay lên cao lên cao, chan hòa tiếng sáo nhạc du dương …Trong không gian bao la vô tận, nhỏ Khánh cúi xuống nhìn quả địa cầu, thích thú nhận ra nước Việt nam thân yêu của mình hình cong như chữ S.

FRANCE