Giáp Mặt Tử Thần...Tình Người Bao La...
(Chuyện thật 100% được ghi lại cẩn thận từng chi tiết)
(Lê Quang Văn)

   Có thể nói không ai như tôi, dám tự hào đã đến được cánh cửa xanh, trên có biển đề “Thiên Đàng Môn”. Đợi trong chốc lát, Thánh Phêrô ra bảo, “ta đã làm lạc mất chìa khóa, thôi con về đi”. Tôi đã đến cửa vàng của Tây Phương Tự, gặp A Nan – Ca Diếp, đòi “lót tay” mới cho vào. Tôi đâu có bình bát vàng như Đường Tăng để hối lộ nên đành ở lại. Nghĩ mình đâu có gây gì ác đức, tội lổi để đáng bị Sa Tăng hành hạ, để bị đọa đầy nơi hỏa ngục như mẹ của Mục Liên Thanh Đề. May mà chưa qua cầu vô ưu, chưa ăn chén cháo lú, nên đã may mắn nghe được biết bao tâm tình níu kéo của thân hửu, bạn bè, học trò cũ, bà con và gia đình ruột thịt. Tôi đã tỉnh lại ở phòng hồi sức cấp cứu bệnh viện Pháp Việt như thế đó.

Qua Các Bịnh Viện

   Bị ám ảnh hơn 2 tháng trời chữa bệnh ngoại trú, dị ứng vì mắc nhiễm virus giun, lãi, sán .. chó tại bệnh viện Hoàn Mĩ, nên khi thấy hai tay ngứa ngáy và ửng đỏ, tôi đã điện thoại hỏi người bạn thân, GS Bửu Mật, xưa nay vẫn thế, để xin ý kiến: Bửu Mật giới thiệu nên đến BS chuyên khoa da liễu, Huỳnh Huy Hoàng, có phòng mạch tư ở đường Minh Phụng để khám nghiệm. Chỉ khám qua, nghi bệnh chàm (vảy nến) BS Huy Hoàng cho toa uống 4 ngày – nhưng chỉ qua 1 ngày uống thuốc thì bị nấc cụt nhiều – gọi điện hỏi, BS bảo ngưng uống, kẹt nổi qua hôm sau thì BS Hoàng đi công tác xa, biết ngày nào về mà đợi!
   Nhân cơ hội, thử kiếm bệnh viện nào hiện đại, đầy đủ tiện nghi đến xin nội trú mấy ngày để kiểm tra toàn diện và điều trị luôn thể: BV Đa khoa Quốc tế Vũ Anh vừa mới khai trương: Hoành tráng, hiện đại, đạt chuẩn y như… Khách Sạn 5 sao!!!!
   Sau 4 ngày ở lại điều trị, được khám nghiệm, xét nghiệm…, được truyền dịch, bơm thuốc… vì đã không ăn được, tôi xuất viện để uống thuốc theo toa qua sự “ hào phóng” của các bác sĩ tặng cho tôi: Viêm họng cấp – gout cấp – dị ứng da, cảm sốt (nấc cụt) với hơn 10 loại thuốc, uống ngày 2 lần!!!
   Qua hơn 2 ngày ở nhà uống thuốc, thấy sức khỏe suy giảm nhanh, không ăn uống gì được thêm nôn mửa, tôi đã gọi điện cho người bạn cũ, Nguyễn Vĩnh An, để giới thiệu cho nhập viện điều trị tại bệnh viện VICTORIA (Mĩ Mĩ Clinic) mà con của An là BS Nguyễn Vĩnh Tường trong Ban Giám Đốc, để an tâm phó thác sinh mạng!
   Sau 5 ngày sáng đi chiều về, vì bệnh viện này không có nội trú, BS Nguyễn Vĩnh Tường – không điều trị nhiều – chỉ khám nghiệm – xét nghiệm và theo dõi, đã kết luận một cách tự tin: Chú đã bị bệnh phù nề toàn thân do ngộ độc thuốc (dị ứng thuốc, lậm thuốc…) và do nhiều loại thuốc mà cũng chưa chính xác là bị do thuốc nào! BS Tường đề nghị chuyển lên bệnh viện Pháp Việt, môi trường tốt nhất, có bạn thân quen, để được điều trị nội trú. Biết ơn BS Nguyễn Vĩnh Tường!  

Những Ngày Ở Bịnh Viện Pháp Việt


   Vào phòng cấp cứu BV Pháp Việt, dù có hồ sơ bệnh án do BS Tường chuyển, nhưng rồi cũng phải bị khám nghiệm, xét nghiệm….Qua hôm sau, có lẽ chất độc đã phát tán đến đĩnh điểm: người bị phù nề toàn thân, và bắt đầu hôn mê, được đưa ngay vào phòng săn sóc đặc biệt!
   Cho đến khi tỉnh dậy như đã nói ở phần mở đầu, quanh tôi không thiếu một ai: cả một: “đại dương” tình cảm níu kéo tôi lại với sự sống. Nào thân hữu, học trò cũ, họ hàng ruột thịt xa gần, dâu con… không thiếu ai, cứ xếp hàng 2 người một lượt vào phòng thăm liên tục…
   Qua 2 ngày ở phòng chăm sóc đặc biệt: Đeo tòn teng bình dịch truyền vào thẳng tỉnh mạch ở háng (vì người tôi trướng phình tìm không có mạch, phải mổ sâu vào háng gần 5 cm để lấy tỉnh mạch) người bôi thôi đỏ lòm từ đầu đến chân. Mỗi sáng có y tá, y công đến chà rửa, lau khô và bôi thuốc lại.
   Đã có mầm sống! Thấy cả đống bẩn đỏ hồng giữa sàn sau khi tắm, cô y tá bảo: Da của chú đó, đẹp như xác pháo, chú đón xuân sớm. Khi đó người tôi chỉ khoác một tấm drap trắng, tôi quấn quanh lại và cất tiếng…hát: Ngày nhà em pháo nổ, anh cuộn mình trong drap… Cô y tá tiếp liền: như con sâu làm tổ, trong trái vải cô đơn!!!
   Ngày hôm sau, trước khi tắm tôi hỏi cô y tá: Người ngợm như tôi, nếu nói tôi bị Aids (sida) có ai tin không? Đâu có chú, cô y tá trả lời, người bệnh AIDS bị chảy máu mủ, đau đớn kêu la ghê lắm, còn như chú chỉ lột thay da thôi, thay da chú sẽ sống lâu hơn, trẻ đẹp hơn cho coi! Yêu đời biết bao!
   Qua ngày thứ 3 thì được ra phòng ngoài (P419) cũng được BS khám, y tá săn sóc tắm rửa mỗi ngày truyền dịch (có thuốc) liên tục trong hơn 10 ngày tính có đến hơn 60 bình! Có thêm người nhà ở lại và được tiếp bạn bè, học trò cũ, và bà con thường xuyên. Cũng có nhiều chuyện vui vui mỗi ngày:
   Cô y tá khá xinh đang “Cân đong đo đếm” tình hình bệnh nhân như thường nhật hỏi chuyện: Chú người Huế, cháu cũng Huế đây, mới vô được 3 năm. “Cháu mới vào mà được vào làm việc ở đây là thuộc loại giỏi lắm đó, ôi Huế của ta, có Huế xinh đẹp như cháu người ta ai cũng muốn ôm Huế vào lòng, chứ Huế như chú đây ai cũng muốn tránh cho thật xa!” Chú cháu cùng cười vui!
   Trước ngày xuất viện (ngày xuất viện rất bất ngờ, do bác sĩ điều trị quyết định, dĩ nhiên có thông qua bệnh nhân) cô y công khá xinh, tuổi khoảng 20, trong khi tắm rửa làm vệ sinh cho chú, hỏi cô chú còn con trai độc thân xin làm quen và biết đâu…được làm dâu cô chú! Nghĩ vợ chồng già có con dâu nghề y thì quá hay bèn nói: Chú còn hai đứa chưa vợ, nhưng nghệ sĩ lắm, cháu có thích ca nhạc không? Có chứ, cháu có đi học thanh nhạc mấy tháng, sau bỏ qua ngành này, nhưng làm sao đây? Cháu để lại số ĐTDĐ của cháu hoặc chú cứ bắm chuông gọi đích danh cháu khi nào ảnh đến thăm rồi giới thiệu để làm quen trước! Sáng hôm sau bất ngờ được xuất viện, để lại sau cô dâu hờ, chưa hề thấy mặt tình lang!
   Sau 11 ngày điều trị, có lẽ thấy sự sống đã ổn, dù chất độc trong máu vẫn chưa tẩy rửa hết (cũng có lẽ BS cảm thông về sự tốn kém) nên đã cho xuất viện, về nhà tiếp tục chăm sóc và uống thuốc theo toa.
   Vận xui còn đeo đuổi: Bị lỡ loét lưỡi họng, (Chắc nhiều người đều đã biết bệnh dịch lỡ mồm long móng của trâu, bò, heo… khắp thế giới mà VN cũng có, gọi là LMLM) tôi mới bị LM (1) Lở Mồm, chưa bị LM (2) Long Móng hơn 5 ngày chỉ biết hút chất lỏng dinh dưởng qua cái ống thẳng vô họng, để duy trì sự sống.

Bao La Tình Người

   Ngay từ những ngày đầu chớm bệnh, rồi nhập viện Vũ Anh… thì cả một “đại dương” tình cảm phủ lấy tôi, không thể cho tôi chết được. Tay tôi không đủ dài để ôm lấy mà chỉ biết ứa nước mắt,… rồi nước mắt lăn dài, không kiềm lại được.
   Nhóm bạn: “Không chịu già” liên tục luân phiên thăm hỏi trong đó có bạn tưởng như chết mô rồi như Vĩnh Vinh! Các bạn lại trung gian nhận, gởi EMAIL trong và ngoài nước những lời thăm hỏi và động viên. Những bạn xa, Lê Đáo, Trần Hữu Tá, Dương Đức Phương và ngay cả ông bạn “vô tư” nhất: Nguyễn Đình Uyên vừa mới đến Mỹ cũng đã điện thoại trực tiếp thăm hỏi nhiều lần (hẹn tháng 4/2008 sẽ rủ nhau về cùng đi Vũng Tàu!)
   Nhóm cựu GS và cựu HS Phan Thanh Giản cũng tề tựu kịp thời, khá đông đủ, luân phiên đến thăm hỏi chia sẽ và cầu nguyện cho thầy chóng khoỉ bệnh. Đặc biệt tôi ghi nhận các học sinh từ Mỹ: Đỗ Xuân Quí, Nguyễn Thị Bích Liên đã cho người thân đến thăm hỏi rất sớm. Học sinh Phan Xuân Cảnh ở Vũng Tàu cũng nhờ bạn đến thăm, chia sẽ vì quá bận rộn cuối năm chưa đến được.
   Những Lao Lai Trân, Gịp A Ửng, Quách Hòa Đạt, Huỳnh Thụy Phong ở Mỹ cũng gọi qua Thu Sương thăm hỏi rất nhiều lần!
   Có những điện từ miền trung về “dễ thương” như Thầy ơi ! Thầy bị bệnh “cõi âm” – nói cô chịu khó mỗi buổi tối thắp hương van vái, lạy bốn phương Trời, mười phương Phật, phù hộ độ trì cho thày khỏi bệnh rồi sẽ cúng tạ sau.
   Tôi phải dành riêng một khoảng lặng cho tình cảm trên cả tuyệt vời của cựu học sinh Sao Mai. Tôi dạy ở Sao Mai rất ít (4 giờ/1 tuần), không trực tiếp dạy các em ban A, ban C nhưng thầy vẫn là một cựu GS. Sao Mai. Các em, cụ thể Bùi Diệu, Bùi Thị Mai… đã cho thầy bay vào khung trời Sao Mai với hình ảnh dị dạng lúc cao điểm, để rồi nhận lại biết bao lời thăm hỏi, chia sẽ động viên… Đặc biệt gặp lại đồng bào xa xưa, rất xưa GS Phạm Ngọc Vinh. Rồi khung trời SM Đà Nẵng – Phan Gia Hiền, đại diện đã đến gặp tận mặt mới an lòng! Cầu mong các em cựu học sinh Sao Mai sẽ tổ chức thành công Đại Hội Cựu GS, HS Sao Mai ngay tại trường cũ trước khi trường biến mất, nhường chỗ cho chân cầu mới bắc qua Sông Hàn.
   Các cô giáo ngành mầm non ở tận Đồng Xoài (Bình Phước) và Biên Hòa cũng không thiếu mặt trong những giờ thập tử nhất sinh của tôi.

Tình Ruột Thịt

   Bà chị già trên 80 tuổi ở Đà Lạt đã tức tốc nhờ cháu đưa đến coi tận mặt mới yên lòng, không thôi mấy lâu nay không ngủ được (dù trước đó bà tuyên bố chắc nịch cho tới chết, không bao giờ rời một bước khỏi sạp chợ bán trái cây ở Đà Lạt nửa!)
   Đại gia đình bà chị ở Huế - chị cũng đã trên 75, người yếu vì vừa bị tiểu đường lẫn huyết áp cao không đi được, chỉ biết mỗi đêm đều thắp hương van vái cầu nguyện cho cậu – nhưng cũng cử ngay một đại diện vào ứng trực bên cậu suốt gần một tuần lễ! Con út của chị tuổi đã ngoài 30, có vợ và sắp có con – rất thành công trong việc học và thành danh ngoài đời – Cuối năm rất bận công việc, nhưng trong dịp công tác ở Long An, ngang qua Saigon, cũng tranh thủ (đã phải năn – nỉ - ỉ - ôi bảo vệ) để cho vào thăm cậu sau 10 giờ đêm. Thế rồi ngồi bên cậu nắn nắn tay cậu, nước mắt chảy và cứ lẫm nhẫm: sao cậu khổ thế này! Hôm sau cháu bay ra Hà Nội họp, đã điện thoại vào Huế cho chị cháu “không thể không khóc được, đố chị, khi thấy hình hài của cậu”.
   Ông anh ở Mỹ cũng gọi điện đôi ba lần thăm hỏi, tiếp tục, tiếp sức cho chú bồi dưỡng chút ít.!
   Tôi xin phép quý vị cho tôi được dành một chữ Viết Hoa trong tận đáy lòng: Nghĩa Tình của “Một nửa của tôi,” sống để bụng chết mang theo.
   Tôi cũng không thể không nhắc đến con dâu trưởng của tôi, một loại dâu Huế xưa hiếm hoi, mà tôi có được!
   Giờ đây “ai mua da, tôi bán da cho”, nằm dưỡng bệnh ở nhà tiếp tục uống thuốc theo toa, mỗi ngày “xù lông nhím” thải ra mấy “lạng da chết”. Dĩ nhiên người bức rức, khó chịu lắm chứ và phải chịu đựng vài tháng, theo lời bác sĩ, mới phục hồi như cũ.
   Nằm dưỡng bệnh nghe bài hát Vô Thường của nhạc sĩ Phạm Duy sao mà hay quá “Hoa khô rời cành trơ/ Xác hoa buồn rơi xuống/ cội hoa nuôi mầm dưới đất đen/ Có gì đâu mà em khổ, em phiền/ Đợi nhé em, đóa hoa rồi sẽ lên…!” Tôi đã được sống lại trong “đại dương” tình cảm của bạn bè thân hữu, học trò, tình gia quyến, lại ràn rụa nước mắt trong hạnh phúc dâng trào.


Lê Quang Văn
Cựu Hiệu Trưởng trường Phan Thanh Giản Đà Nẵng
Cựu Giáo Sư các trường PTG, Sao Mai, Bồ Đề, Bán Công Đà Nẵng

- Những Bài trích từ Đặc San PTGDN 2008 - "Trường Cũ Dáng Xưa" -
(xin bấm vào)