Giáng Ngọc
(Mắt Ngọc)

     Mắt Ngọc đang loay hoay bên chồng hồ sơ cao nghệu thì tiếng chuông báo hiệu “you’ve got mail” vang lên từ chiếc PC để cạnh bên. Liếc nhìn vào màn hình monitor thì thấy một cái tên Việt Nam rất lạ nằm trong hộp thư, Mắt Ngọc tò mò mở ra xem. Một lá thư từ một người không quen gửi đến chúc mừng Giáng Sinh. Thư chấm dứt bằng hàng chữ: "Một người cách đây 30 năm muốn được làm quen nhưng sợ không dám nói!" Cũng vì câu nói này mà ngay từ giây phút đó, Mắt Ngọc đã thầm đặt cho người ta cái tên “Thỏ Đế.”

     Đó là một ngày thứ năm trước đêm Giáng Sinh 2006. Sau khi đọc xong câu cuối của lá thư, Mắt Ngọc phì cười và nghĩ: “Lại một lá thư đi lạc rồi!” Vì lịch sự xen lẫn một chút tinh nghịch, Mắt Ngọc đã phúc đáp: “Hì hì, nhìn tên thì Mắt Ngọc xin được phỏng đoán người gửi hẳn là phái nam. Có lẽ anh nhầm người rồi vì Mắt Ngọc không có cái hân hạnh học chung trường với nam sinh. Vả lại, Ngọc là một tên rất thông dụng. Ngày xưa, trong lớp của Mắt Ngọc có đến 5 Ngọc, nào là Kim Ngọc, Hồng Ngọc, Bích Ngọc, Khánh Ngọc. Nếu Mắt Ngọc kém trí nhớ thì thành thật xin lỗi anh, và nếu có thể, xin anh nhắc dùm cho biết Mắt Ngọc đã gặp anh ở trường nào…
Xin hân hạnh được quen anh 30 năm sau!”

     Sáng hôm sau, Mắt Ngọc bắt đầu một ngày làm việc bằng việc đọc emails thì cũng thấy cái “tên húi cua” lạ lùng nằm trong hộp thư của mình. Thư viết: "Cám ơn Mắt Ngọc đã trả lời thư. Thỏ Đế biết Mắt Ngọc học trường nữ và Thỏ Đế cũng học trường nam nên Thỏ Đế thường hay gặp Mắt Ngọc ở những trường bạn học thêm Anh Văn và Toán Lý Hóa mà thôi. Lúc đó Thỏ Đế chỉ biết bắt chước hát bài “Ngày Xưa Hoàng Thị”. Hơn 30 năm Thỏ Đế đã tìm thấy người mình muốn kiếm và nhờ website TV, Thỏ Đế được biết bạn đang định cư ở Mỹ là Thỏ Đế mừng rồi…"

     Mắt Ngọc thầm nghỉ: “Răng mà tức cười rứa hè, nghệch nghệch kiểu như ri mà cũng đã từng có người để ý, chi lạ!” Mắt Ngọc chợt nhớ ra cách đó vài tháng, NT, webmaster của trường, đã email cho Mắt Ngọc: “Mắt Ngọc này, có một anh tên Thỏ Đế đang kiếm Ngọc đấy. T gửi địa chỉ email của anh ấy để Ngọc liên lạc nhé.” Mắt Ngọc đã thầm thắc mắc “Hỡi chàng là ai?” Khi gửi thư cám ơn NT, Mắt Ngọc cũng đã “cc” đến Thỏ Đế, nhưng email gửi đến Thỏ Đế đã bị gửi về vì không đúng địa chỉ. Sau khi làm xong nhiệm vụ thì Mắt Ngọc quên bẵng đi, mặc dầu câu hỏi “chàng là ai?” vẫn chưa có câu giải đáp! Thì ra đây chính là người mà webmaster của trường đã đề cập đến. Mắt Ngọc gắng tìm laị trong ký ức chuyện 30 năm về trước, cố nhớ xem có một dấu hiệu nào chứng tỏ mình bị người khác phái chiếu tướng không. Vậy thì mình đúng là một cô học trò chính hiệu con gà tồ hay người ta là một người quá kín đáo? Để giải tỏa thắc mắc, Mắt Ngọc đã viết thư cho anh với các câu sát hạch dài nhằng vì nghi ngờ anh có thể là một trong những điệp viên vô danh trong xóm ngày xưa.

   Những thư sau, anh đã lần lượt trả lời các câu hỏi và bắt đầu kể cho Mắt Ngọc nghe những kỷ niệm thời niên thiếu: "Thỏ Đế là học sinh PK, nhà ở gần trường nên ngày ngày cuốc bộ đi học. Năm học đệ tứ và đệ tam, Thỏ Đế hay đi học thêm buổi chiều và những lớp Thỏ Đế đăng ký học vô tình lại cũng là những lớp Mắt Ngọc học. Qua đến năm đệ nhị và đệ nhất thì Thỏ Đế mới bắt đầu thật sự để ý đến Mắt Ngọc. Các bạn xui là cứ đến làm quen đại đi, nhưng thú thật lúc đó Thỏ Đế thấy khuôn mặt Mắt Ngọc không bao giờ có được nụ cười nên Thỏ Đế không dám đến làm quen. Vả lại nếu làm quen không được thì có lẽ phải bỏ trường đó để kiếm trường khác học mất thôi. Tuy vậy, vào tháng 4 năm 75, 5 ngày trước khi theo gia đình đi di tản, Thỏ Đế có đến trường cố ý làm quen với Mắt Ngọc và cũng để từ giã, nhưng lại không gặp. Rồi hoàn cảnh đẩy đưa, dự tính của gia đình không thành, Thỏ Đế đã ở lại tiếp tục đi học và đậu vào PT. Chưa học xong thì Thỏ Đế lại tìm cách lên đường và 5 năm sau đó mới đi tái định cư. Trước ngày lên đường, Thỏ Đế có tìm gặp chị PTV để hỏi địa chỉ của Mắt Ngọc, nhưng chị nhất định không cho và khuyên Thỏ Đế hãy quên đi để gia đình Mắt Ngọc sống hạnh phúc. Vậy là đành mất liên lạc với Mắt Ngọc…"

    Chị PTV là ai vậy kìa ? Thỏ Đế đã phải nhắc nhở thêm vài chi tiết thì Mắt Ngọc mới nhớ ra. À, phải rồi, một nữ sinh GL đã ngồi cạnh Mắt Ngọc trong vài lớp Anh Văn ở ZH. Chị có một mái tóc mượt và đen nhánh. Chị ít nói, chăm học và đã có lần Mắt Ngọc nhờ chị chép dùm cho bài ‘La Paloma’ đó mà. Mắt Ngọc nhớ có hôm chị bất chợt hỏi địa chỉ của Mắt Ngọc. Ngạc nhiên vì không nghĩ là chị sẽ đến nhà chơi, nhưng Mắt Ngọc cũng đã viết xuống giấy cho chị…
    "…Vậy là Mắt Ngọc đã nhớ ra đúng chị ấy rồi đó ! Chị cũng có mái tóc dài giống Mắt Ngọc ngày xưa và cũng chạy chiếc PC giống Mắt Ngọc vậy đó. Năm 74 chị đậu tối ưu tú tài IBM và thi đậu vào đại học BK ngành Hóa. Sau khi biết chị PTV học chung lớp với Mắt Ngọc tại ZH, Thỏ Đế có hỏi thăm chị để nhờ chị giúp làm quen, nhưng chị không chịu và còn nói là Mắt Ngọc hiền và dễ thương nữa. Thỉnh thoảng Thỏ Đế hay hỏi thăm Chị tin tức về Mắt Ngọc thì lúc nào chị cũng khen Mắt Ngọc nhiều lắm. Qua chị PTV, Thỏ Đế lại càng thêm có ấn tượng tốt về Mắt Ngọc. Nhưng có lẽ vì Thỏ Đế học trường dành cho nam sinh lại thêm cái tính nhút nhát nên không dám làm quen và chỉ đành nhìn Mắt Ngọc từ xa vậy. Cũng vì cái tính nhút nhát này mà Thỏ Đế chưa bao giờ dám tới TV để tìm gặp Mắt Ngọc vì muốn đến TV thì phải đi qua VTT, mà Thỏ Đế laị sợ đánh nhau với mấy nam sinh bên trường này lắm. Do đó, lúc muốn gặp để làm quen và chia tay, Thỏ Đế chỉ đến tìm Mắt Ngọc ở PH mà thôi. Tuy Mắt Ngọc chưa bao giờ gặp được người đã thầm để ý đến mình, Thỏ Đế lại vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh của cô nữ sinh TV luôn luôn khép nép, kín đáo, dễ thương và lúc nào cũng có một nét buồn trên mặt. Lúc ấy Thỏ Đế cũng để ý nhận xét rằng trong những lớp học thêm buổi chiều, không bao giờ có anh nào đưa đón hay hẹn hò với Mắt Ngọc, nếu không thì có lẽ Thỏ Đế đã rút lui từ lâu rồi. Cũng vì cái tính rụt rè, hay e thẹn của Mắt Ngọc, nên tuy đã hơn 30 năm trôi qua, hình ảnh đẹp của Mắt Ngọc vẫn chưa hề phai mờ trong trí của Thỏ Đế.

     Buồn nhất là những ngày lang thang một mình trên đảo tị nạn. Nhớ nhà và gia đình vô cùng. Nhớ nhất là lúc tìm gặp để chia tay cùng chị PTV, Thỏ Đế đã hỏi xin địa chỉ của Mắt Ngọc chỉ để từ giã Mắt Ngọc mà thôi, chị nhất định không cho, lại làm Thỏ Đế buồn hơn nhiều vì bao nhiêu thắc mắc về số phận của Mắt Ngọc-- còn ở Việt Nam hay đi rồi, nếu đi thì hiện đang định cư ở đâu-- mà không biết hỏi ai !
     Thỏ Đế cũng có cô em gái học cùng trường với Mắt Ngọc. Năm 74 trường của Mắt Ngọc có làm cuốn kỷ yếu và Thỏ Đế đã thấy hình của Mắt Ngọc trong đó. Thỏ Đế xin tấm hình này và đã giữ gìn cho đến ngày Thỏ Đế lập gia đình năm 89. Lúc ra đi Thỏ Đế không dám mang theo tấm hình này vì sợ mất thì sẽ không còn nhìn thấy được người mình thầm thương mến. Sau khi đã được tái định cư, việc đầu tiên Thỏ Đế đã làm là viết thư về nhà nhờ cô em gái gửi tấm hình đó qua cho Thỏ Đế…
     Lâu quá không được gặp Mắt Ngọc, Thỏ Đế muốn kể cho Mắt Ngọc nghe nhiều thật nhiều về những kỷ niệm mà Thỏ Đế đã ôm ấp một mình. Kể biết bao nhiêu cho đủ bây giờ ! Trang web của trường Mắt Ngọc thì Thỏ Đế đã tìm thấy từ lâu lắm rồi, nhưng không thấy Mắt Ngọc đăng ký nên không biết Mắt Ngọc hiện đang ở đâu. Thỏ Đế cũng có email hỏi thăm webmaster và chị NM ở Việt Nam, nhưng không ai biết tin tức của Mắt Ngọc. Mãi đến khi Mắt Ngọc đăng ký với website của trường thì Thỏ Đế biết, nhưng lại không dám viết thư hỏi thăm; không biết sao đã già rồi mà vẫn còn nhát quá ! Phải chờ đến dịp lễ rồi lấy cớ chúc Giáng Sinh, Thỏ Đế liều mình viết đại email gửi thăm Mắt Ngọc. Thỏ Đế cũng đã thấy hình Mắt Ngọc trên website của trường. Mặc dầu không thay đổi nhiều so với lúc còn đi học, Thỏ Đế nhận thấy một điều ở Mắt Ngọc khác hẳn trước là bây giờ trên khuôn mặt Mắt Ngọc lúc nào cũng có một nụ cười rất tươi. Tuy vậy, trong ký ức của Thỏ Đế vẫn là hình ảnh của người nữ sinh TV hiền và dễ thương năm nào. Và qua hình ảnh của Mắt Ngọc, Thỏ Đế đã yêu TV từ đó.
     Mùa Giáng Sinh năm nay có lẽ là một mùa Giáng Sinh đáng nhớ nhất trong suốt hơn 30 năm qua. Đi dự lễ nửa đêm, Thỏ Đế đã thầm tạ ơn Chúa đã cho Thỏ Đế kiếm được người mà mình thầm thương nhớ và đã thổ lộ được những điều mà mình muốn nói
.
"

   Bẵng đi vài hôm thì Mắt Ngọc lại nhận được một email từ Thỏ Đế. Anh đã viết:
    "NMN, đây là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng, Mắt Ngọc cho phép Thỏ Đế được gọi tên Mắt Ngọc. Hơn 30 năm về trước, vì bổn phận và trách nhiệm với gia đình, Thỏ Đế phải ráng lo học để có thể xin đi du học và cũng với hy vọng được làm quen và hẹn hò với người con gái mà mình thầm thương nhớ. Nhưng rồi vì thời thế, tất cả đã hoàn toàn bị đảo lộn. Thời gian vừa qua, liên lạc được với Mắt Ngọc đã làm sống lại trong Thỏ Đế những kỷ niệm yêu dấu của thời học sinh 30 năm về trước. Bây giờ thì vì bổn phận, trách nhiệm, và hạnh phúc gia đình của riêng mình mà Thỏ Đế phải đành chấm dứt liên lạc cùng Mắt Ngọc. Đây là một việc quá đau khổ cho Thỏ Đế, mong Mắt Ngọc hiểu và thông cảm. Thôi thì cứ xem như Thỏ Đế vẫn đang đi tìm tin tức của Mắt Ngọc như 30 năm qua.
     Lúc nào Thỏ Đế cũng cầu xin Chúa và Mẹ Maria ban ơn lành và những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với Mắt Ngọc như Thỏ Đế đã cầu xin được gặp lại Mắt Ngọc.
     Vĩnh biệt Mắt Ngọc của 30 năm về trước, một người đã làm cho một người không bao giờ quên được hình ảnh đẹp của một cô nữ sinh hiền lành và đáng yêu.
"

   Bài hát Giáng Ngọc mà anh đã gửi đến tặng hôm nào chợt trở về trong trí nhớ của Mắt Ngọc. Phải chăng anh muốn nhắn gửi đến Mắt Ngọc, mặc dầu mơ ước vẫn chưa phai nhòa, nhưng tất cả đã trở thành muộn màng. Giờ đây mỗi người đã một nơi, một hoàn cảnh rồi. Thôi thì duyên ước xin đành kiếp sau!

   Mượn lời chúc anh đã gửi đến người xưa, Mắt Ngọc xin chúc anh mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc. Trong suốt chiều dài còn lại của cuộc đời, Mắt Ngọc sẽ trân quí tấm lòng ưu ái của anh đã dành cho Mắt Ngọc trong từng ấy năm. Cám ơn anh đã luôn giữ mãi hình ảnh đẹp của Mắt Ngọc trong suốt hơn 30 năm qua và xin anh mãi mãi sẽ là một người bạn không chân dung rất dễ mến trong tâm khảm của Mắt Ngọc nhé!

Mắt Ngọc
Valentine's 2008