Út Lúa, đó là cái tên mà gia đình và bạn bè thường gọi cô. Vốn cô có cái tên rất là đẹp nhưng nó lại chẳng hạp tí nào với vóc dáng của cô, cô hơi béo một tí, trán vồ, răng vẩu, ôi thôi tất cả mọi cái xấu ông trời lại tàn nhẩn tặng hết cho cô, phải cái tội cô là người rất hời hợt, lanh chanh, không sống về nội tâm nên cô chẳng thấy buồn, điều mà cô chú ý nhất là được ăn quà vặt đó là hạnh phúc nhất đời cô.

Ngày đầu tiên Út Lúa đặt chân đến Mỹ, vào tháng 3 trời vẫn còn mùa đông. Máy bay đáp xuống phi trường San Franncisco để làm thủ tục nhập cảnh và sẽ ở lại đó một đêm, sau đó bay về nơi mà mình được người thân bảo lảnh. Thật là xui cho Út Lúa, là họ đã báo tin cho gia đình ngày, giờ và địa điểm đến, nhưng phút cuối lại thay đổi, báo hại Út Lúa chờ và lo sợ đến dài cả người, may có người giúp đở gọi điện thoại để liên lạc với gia đình nhưng phải đợi vài tiếng nữa mới đón được.

Công nhận về đêm của Los Angeles quá đẹp, thấy đèn nào là đèn sáng rực cọng thêm những tòa nhà cao ngất nhìn muốn trẹo cổ, Út Lúa cứ véo vào bắp vế mình để biết đây là mơ hay thật và thầm vui mừng vì đúng là sự thật. Những ngày kế tiếp không đêm nào Út Lúa có một giấc ngủ nhẹ nhàng êm ái, hình như toàn là mộng mị kinh hoàng, phải một thời gian dài mới lấy lại được ổn định và hòa nhập với đời sống hoàn toàn mới và văn minh của một cường quốc.

Vì mới đến, nên chưa có gì để làm cả, chỉ chờ vào ngày cuối tuần người thân mới có giờ rảnh đưa đi chơi... Ở nhà hoài hơi buồn chán, cô Út Lúa nhà ta nghỉ cách là chạy bộ quanh hàng xóm cho dản gân cốt vậy là cô vội vàng khóa cửa và thám hiểm bên ngoài, cô Út Lúa đi bộ tà tà dọc con đường gần nhà, thấy sao nhà nào cũng đóng cửa quá yên tỉnh, nhà lại có hoa, có cỏ sạch và đẹp nhưng sao nhà nào trước cổng cũng có một bó giấy gói thật kỷ, Út Lúa bèn nghỉ chắc họ hối hả đi làm nên quên vứt rác, bèn thâu lượm tất cả cho vào thùng rác, lòng cảm thấy tự hào mình cũng văn minh chẳng thua ai !!! chiều đợi gia đình về sẽ cho mọi người biết mới được, ai dè vừa kể xong các anh chị và cháu đua nhau ôm bụng mà cười mới vỡ lẻ ra đó là báo đọc hằng ngày và đó cũng là cách đưa báo ở Mỹ, thế là quê ơi là quê.

Rồi những ngày kế tiếp, cô Út Lúa vẫn còn lang thang từ xóm trên đến xóm dưới, đi lên đi xuống, đi qua đi lại (vì không dám đi xa sợ lạc), đến một ngày đẹp trời thì gặp một cụ già đâu khoảng 75 tuổi, cụ kêu lại nói chuyện và bảo cần người tới phụ dọn dẹp nhà cửa một tuần 2 lần (không biết có nghe đúng như vậy không ????), cô Út Lúa bèn gật đầu lia lịa nhận lời ngay.

Qua ngày hôm sau, Út Lúa khăn gói đi làm..... không dễ dàng và đẹp đẻ như những gì cô Út Lúa đã tưởng tượng…. dọn dẹp đâu được vài tiếng thì ông già có những hành động kỳ cục Út Lúa kháng cự và đã xô lão già té nhào xuống đất để thoát thân, may là lão không bị gì cả, nếu có, chắc phải vô tù gở vài cuốn lịch (vì lúc đó chưa hiểu luật lệ ),một bài học đầu tiên trên đất Mỹ.

Chuyện đi làm thôi đành gác lại. Bấy giờ Út Lúa ngồi nhà chờ để đi hoc E.S.L (English as a second language).... Chờ đợi rồi cũng đến ngày được cắp sách đến trường. Nhưng từ nhà đến trường phải đi những 2 chuyến xe bus, nào là phải nhớ số xe và tuyến đường để lên và xuống, thế là ngày nào cũng lẩm nhẩm học cho thuộc lòng hy vọng với cái đầu ngu muội này đừng có quên. Cô Út Lúa đã đi học đâu được vài tuần, cảm thấy mọi sự không còn là vấn đề nữa, tự thưởng cho mình là có quyền thả hồn qua cửa kiếng xe mà mơ mộng. Mặc cho xe bus chạy hết trạm này đến trạm kia, thiên hạ lên xuống biết bao nhiêu lần mà cô Út Lúa nhà ta chẳng cần quan tâm, cho đến khi bác tài xế lên tiếng thì chèn ơi, nhìn tới nhìn lui chỗ nào cũng lạ hoắc, sợ điếng cả người, với số Anh văn ít ỏi cọng thêm cuốn tự điển dày cộm, rốt cuộc cũng về được tới nhà, gia đình một phen mất hồn.

Cô giáo dạy Anh Văn cho đám người tị nạn rất là dễ thương và nhiệt tình, cô hiểu hoàn cảnh và có tìm việc làm cho mọi người vào cuối tuần, cô Út Lúa cũng được một công việc tại nhà của bạn cô giáo. Ngày đầu tiên không biết rửa ly thế nào mà làm bể luôn một hơi 4 cái ly uống rượu thế là ngày hôm sau .....bị mất việc.!!!!.

Lúc còn bé, cô Út Lúa có tiếng là vụng về và làm biếng, mổi lần vào bếp là ăn vụng, nên chuyện bếp núc đối với Út Lúa rất là khó khăn. Ngày cô Út lúa lên xe hoa về nhà chàng thì đã thành thật khai báo là không có khiếu nấu ăn, nhưng hình như chàng chẳng mấy tin, cứ nghỉ chắc mấy O sợ bị hành hạ nên lo phủ đầu trước, thế mới dở khóc dở cười, cho chàng một bữa cơm sống, cá tanh, lúc đó anh chàng mới hoảng hồn mau mau tìm sư phụ cho nàng học nấu ăn....

Sau một thời gian tầm sư học đạo, Út Lúa muốn được có cơ hội biểu diển tài năng, nên có ý kiến với chàng là muốn mời bạn bè đến nhà dùng cơm tối do chính tay cô Út lúa nấu, ông chồng mới nghe xong thì chóng cả mặt, tay chân bủn rủn...nhưng Út Lúa không bỏ lở cơ hội tấn công tới tấp nên ông chồng đành......ngậm ngùi mà gật đầu !!!!!

Ngày hôm sau, chồng đi làm, Út Lúa ở nhà nguyên một ngày lo nấu ăn. Khoảng 1 tiếng trước giờ khách đến ăn cơm tối thì nhà của Út Lúa alam ré lên, khói thì bay từ trong nhà ra cửa lớn lẩn cửa sổ, làm hàng xóm hoảng phải gọi 911, sau một hồi xe chửa lửa xe cứu thương ào ào chạy đến.... sau khi đã dập tắt lửa và cho biết nguyên nhân là khi mở lò lên để nướng thì ở dưới lò có một cái hộc tủ kéo, vì cô Út Lúa đả dùng hộc đó để đựng bao giấy, nên khi lò nóng lên giấy phía dưới bốc cháy.... Thay vì bửa cơm do cô Út Lúa mời thì nhà hàng mời thế…….hì hì…

Ở Mỹ, nếu không lái xe được thật là bất tiện, vì đó là phương tiện di chuyển. Thế là cô Út lúa bắt đầu học lái xe, đây mới là vấn đề khó khăn, ngày nào học lái xe xong, không u đầu cũng sức trán. Người ta hay nói “bất quá tam” vậy mà cô đả đạt kỷ lục là đến những 4 lần mới nhận được bằng lái xe(vì không park parallel được) và cho mãi đến hôm nay cũng chẳng……khá gì hơn.

Thành phố của Út Lúa ở là nơi khỉ ho gà gáy, bạn bè chẳng có một ai, toàn là mắt xanh mủi lỏ, bên cạnh nhà hàng xóm là bà cảnh sát độc thân, có một lần bà cảnh sát gỏ cửa, bảo cần người thông dịch cho bà già Việt Nam đi lạc. Khi chạy đến ty Cảnh sát để gặp bà lảo, bà nói cho một hơi Út Lúa ngẩn người ra chẳng hiểu trăng sao gì cả, tưởng bà nói tiếng Tàu, sau một hồi nói qua nói lại thì mới hiểu được Bà là người Bắc kỳ, cọng thêm nói chử N thành L và lại già mà nói tiếng Mỹ thì chắc có trời mới hiểu nổi !!!. Đây là câu nguyên văn: "tôi ở léo léo bên cà xì lồ trêncon đường có tên nà Lề và là....vv... "(tôi ở xéo xéo bên casino trên con đường có tên là Nevada) thế là hôm đó Út Lúa có một trận cười muốn bể bụng, mặt dù cùng ngôn ngữ nhưng khác miền cũng chẳng dễ gì đã hiểu nhau.

Cô Út Lúa lại thích đi làm việc xã hội, có chuyện thật vui tại một viện dưỡng lảo, trong đó có bà Mỹ già 80, bà bị mất trí nhớ, nhưng lúc nào cũng gọi tên người chồng đã qua đời và muốn người ấy làm tất cả những đòi hỏi của bà. Thế là Út Lúa phải đóng vai đó, mọi việc chẳng có trở ngại, duy có một điều Út lúa sợ nhất là bà cứ đưa cái miệng móm (vì không còn răng) mà hôn tới tấp lên mặt và môi. Chúa ơi, đêm về ngủ mơ thấy ác mộng!!!!!!!!

Đó là tất cả vui buồn của Cô Út Lúa ở trên xứ Mỹ, dù sao cũng cám ơn nước Mỹ đã cưu mang một Út Lúa quê mùa, ngu dốt, dù không hiểu gì nhiều nhưng cũng biết đây là thiên đường của một nước tự do, và chúng ta là những người thật may mắn đang sống trên mảnh đất này.