MỐI TÌNH ĐẦU

      Giữa phiên ngủ chập chùng - Tự nhiên choàng tỉnh. Mình đã gặp Anh - Là Anh. Bật dậy mở đèn lật trang lịch nhỏ - Đúng 100 ngày Anh mất.

Vẩn khuôn mặt đó nhưng Anh luôn áo não. Mình xuc động thảng thốt. Anh đã hiên diện trong một giấc mơ như thật - " nhưng huyền bí ".

Ra đi vĩnh viễn giữa mùa Xuân trăm hoa đua nở - Mùa chim Én  hội tụ về những tổ ấm xinh xinh ngập tràn hạnh phúc - Anh rời xa gia đình viên mãn với căn bệnh gan nghiệt ngã mà Đông Tây Y trên toàn quốc đành bó tay - bất lực.

Dòng máu đỏ thắn của Mẹ trong tim Anh đã ngừng chảy. Anh đã trở về với cát bụi để người thân yêu bao nhớ nhung, đớn đau và nuối tiếc vô biên. Hình hài xương cốt là mạch sống của Cha tạo cho, Anh đã miên viễn gửi lại trần gian nơi THÁP AN BÌNH. Và rồi ngày ngày tháng tháng âm thầm tận hưởng tiếng kinh nguyện cầu nơi CÕI PHẬT, linh hồn Anh linh hiển về miền siêu thoát.

Còn lại trần gian một tình yêu đầu đời của vòng tay học trò qua 42 năm ấp ủ đong đầy bao nổi nhớ. Một tình yêu thánh khiết của thuở áo trắng chân chim vẩn vẹn nguyên trong sáng.

Ngày ấy - hai trường PHAN yêu dấu cùng tọa lạc trên dãy phố ngập tràn Hoa Phượng đỏ - với những giọt nắng như pha lê, lung linh ngày Hạ, giọt mưa như giọt sương  sa  ngày Đông vờn lên những tán lá xanh ngút ngàn tình tự.

Những kỷ niệm đẹp vẩn hằn in trong ký ức theo năm tháng  lưu lạc phong trần. Là hành trang ấp ủ dưỡng nuôi tâm hồn qua bao thăng trầm lận đận. Để thấy được ấm lòng trên mọi nẻo vạn lý trường đời.

Làm sao quên được những trái chanh cắt đôi chống hơi cay mùa học sinh tranh đấu. những vòng kẻm gai nghiệt ngã phong tỏa trường Anh. Các Anh vẩn kiên cường đấu tranh cho công bằng, lý tưởng dưới sự đàn áp của Chính quyền đương nhiệm.

Và những chiều tan trường chung đường chung lối. Con đường Lê lợi - Phan Châu Trinh - Hoàng Diệu dường như quá ngắn với những gót chân hồn nhiên và hiếu động - Những ly kem Diệp Hải Dung ngọt ngào đằm thắm - Thơm lừng và cay cay. Những chén bánh bèo Quan Thuế dễ mấy ai quên - Những ngày cận thi tốt nghiệp chụm đầu cùng nhau giải bài toán khó.
Bãi cát Mỹ Khê những chiều lộng gió, ghềnh đá Nam Ô ví chú Còng tinh nghịch, vờn nhau cút bắt chú Dã Tràng xinh xinh nho nhỏ, thư giản sau những giây giờ học hành căng thẳng.

Cây cầu Phú Lộc nối bãi biển Hà Khê mà bao công sức của Thầy Trò trường Phan Thanh Giản dày công tạo lập đã hằn in bao dấu chân kỹ niệm. Để rồi lặng lẽ như một dòng thư dúi vội " Ngày mai vào Saigon học, xa ngàn trùng cách trở. Anh không đủ can đảm chứng kiến giọt nước mắt phân kỳ. Xin em hãy như một lần khép kín mi cong "

RỒI . . . tình vui theo áng mây trôi. Tình yêu trả lại trăng sao mãi vẩn hoài vấn vương - lưu luyến.

Một cuộc chia tay lặng lẽ âm thầm trĩu nặng ưu tư - Ngâm ngùi thay những chiều thành phố mưa bay. Lạc loài dưới khung trời Hạ xám mây mù giăng giăng kín ngõ. Gót nhung hài đơn lẽ lang thang giữa phố thị chơ vơ, kiếm tìm một hình bóng thân thương trong ngác ngơ vô vọng.

Đường công danh tắc nghẽn - khép lại - mở ra một định hướng cuộc đời theo ngahfnh nhân ái.. Tốt nghiệp, chọn nhiệm sở thật xa để vơi quên cho dầu thương Cha nhớ Mẹ đến thắt lòng.

Dòng đời - Chinh chiến - Mưa bom bão đạn đã tách lìa đẩy xô chia xa mãi mãi. Để rồi duyên đời dun rủi hóa thân vào thiên chức mẫu từ trọn đạo Mẹ hiền khi tuổi đời trọn vẹn hai mươi. Vẩn mang nỗi lòng tha hương viễn xứ.
Hai mươi năm chia xa - hai mươi năm phong trần lưu lạc - Giọt lệ tương phùng  thay bao niềm tiếc nhớ - Vẩn mong nhau một tình cảm vẹn nguyên thánh khiết cho ngày hạnh ngộ.

Năm ngoái, người bạn cùng lớp báo tin cô bạn tên Điểu mất, mình đã phone cho Anh, cả hai đều bàng hoàng xót xa thương cảm. Một bằng hữu đã vĩnh viễn ra đi - Vẩn ghi nhớ trong lòng lời anh bạn nhận xét về cuộc đời trần gian chỉ là cõi " tạm " , vậy mà vẩn bâng khuâng tiếc nuối người bạn cố tri.

Mùa Xuân năm nay Anh đã về cõi vĩnh hằng muôn thuở miên viễn rời xa chốn hồng trần cát bụi để lại bao nỗi nhớ khôn nguôi.

Nuốt những giọt nước mắt âm thầm chảy ngược vào lòng, mình cúi đầu mặc niệm :


" Người ra đi dặm đường mây phủ,
Bến ngàn Thu ôm ấp ủ xác thân.
Hồn linh thiêng nương ánh trăng ngần,
Lửa hồng rực cháy - sông Ngân đôi bờ. "

Viết nhớ 100 ngày Anh mất ( 8-5 âm lịch 2012 )

 NGUYỄN THỊ THI VÂN