Tác giả:
Canggo

QUÁN LƯNG ÐÈO
(Truyện võ hiệp, giang hồ, tân cổ giao duyên)

Thân tặng chủ quán Ðỗ tiến Như, Ban lập homepage và các cựu HS PTG Ðà nẵng

Lời phi lộ:

Chư vị nhã giám,

Tại hạ viết truyện nầy để được cùng chư vị sống lại một quá khứ thân yêu, đầy hoa mộng của thửơ học trò.

Khi còn ở bậc tiểu học, ta còn quá nhỏ, chưa biết gì nhiều. Lên đại học thì quá bận rộn, bạn bè mỗi đứa mỗi nơi, các giảng sư thì quá xa lạ.

Chỉ có thời trung học là quãng đời đẹp, đáng nhớ mà nhất là thời trung học Phan thanh Giản Ðà nẵng.

Taị hạ nhớ như in ngày tựu trường của một niên học mới. Nhớ tiếng gọi, rủ nhau đi học. Nhớ những cuốn vở hình Cyclo còn thơm mùi giấy được bao bằng những trang trong của tạp chí “Thế giới Tự do“. Nhãn vở với tên, lớp, môn học được nắn nót viết bằng mực xanh, mực tím. (chỉ vài tuần sau là phải thay nhãn, thay bao vì góc vở đã quăn lên. Con trai mà)

Quên sao được những tiếng đùa vui của bạn bè; những trận đấu bóng rổ, vũ cầu, đá banh, bóng bàn, điền kinh của hội tuyển nhà đã bao lần đoạt cúp vô địch trong tiếng reo hò, hổ trợ của hàng ngàn ủng hộ viên.

Nhớ các buổi liên hoan lớp, văn nghệ trường của những ngày cận Tết. Sau ngày đưa ông Táo, không khí trong lớp vui nhộn hẳn lên. Thầy, Cô dường như dễ dãi hơn và những giờ học đôi khi biến thành giờ kể chuyện hay tập hát.

Những đợt cứu trợ cũng đã được tổ chức khi “ Trời hành cơn lụt mỗi năm “. Những bao gạo, những manh áo đầy ân tình của những tâm hồn thơ ngây được gửi tới những nạn nhân màn trời chiếu đất.

Rồi hè đến, những phần thưởng cho các học sinh ưu tú được gói trong những tờ giấy bóng đỏ, đỏ như màu hoa của cây phượng vĩ trước cổng trường báo hiệu một năm học sắp hết. các cuốn lưu bút được chuyền tay nhau để ghi lại những kỹ niệm ngày xanh. Rồi ngậm ngùi tạm biệt.

Vậy mà đã gần 50 năm. 29 năm lưu lạc xứ người biến tại hạ thành một lão hủ. Vẫn nhớ thiết tha đến những kỷ niệm dấu yêu đó. Vẫn thấy cơm, bún bò, phở… ngon hơn bánh mì, pizza, hot dog.

Cũng xin thưa thêm, các nhân vật trong truyện là do óc tưởng tượng của tại hạ nhưng sao thấy thân quen và gần gũi vô cùng. Truyện không có một bố cục rõ ràng vì tại hạ nhớ đến đâu, viết đến đó.

Bây giờ, xin mời chư vị vào truyện.

 

Vừa thấy bóng chủ quán thấp thóang bên ngòai, tiểu nhị vội vàng chạy lên mở cửa và mau mắn:
     - Kính chào chủ nhân. Ðêm qua ông ngủ ngon không? Con dọn điểm xum để ông dùng nhé.
Xoa đầu tiểu nhị, chủ quán cười hiền lành:
     
- Cảm ơn con nhưng trời còn quá sớm và ta cũng chưa thấy đói.
         Con cho ta một bình trà Tùng Nghĩa, con pha đậm một chút nghe.

Tiểu nhị dạ nhỏ rồi đi xuống bếp. vừa đi vừa nghĩ thầm: Ở xứ nầy cái gì cũng lạ. Mình hỏi ổng có ăn sáng không thì mình dọn. Ổng không ăn thì mình khỏi làm, vậy mà ổng lại cảm ơn mình. Chả bù khi còn ở quê nhà, mấy người lớn sai đi mua rượu, mua đồ nhậu mà lỡ chậm một tí là bị bợp tai, đá đít dài dài.

Nó thấy luật lệ ở đây cũng ngộ ghê. Hai vợ chồng ẩu đả mà có cảnh sát tới là anh chồng phải xách gói ra đi không cần phải quấy. Ở quê nó, đàn ông đi nhậu say về đánh vợ là chuyện cơm bữa. Thân phận đàn bà con gái bên đó thật là tội nghiệp.

Còn chuyện uống rượu nữa chớ. Dưới 21 tuổi mà nhậu là có cơ nguy bị nhốt, vậy mà mới 18 tuổi đăng lính, bắn giết ào ào thi lại không sao.

Chủ quán đi lại chỗ ngồi quen thuộc của mình, nơi chiếc bàn được đặt ở một góc gần nhà bếp. Ở đó ông có thể quan sát toàn diện bên trong quán.

Quán không lớn lắm nhưng rất sạch sẽ và khang trang. 12 chiếc bàn hình chữ nhật, mặt bàn làm bằng đá Non Nước vơí những đường vân xanh rất đep, được đặt một cách khéo léo vì ngồi ở vị trí nào cũng có thể nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài. Mỗi bàn có 4 chiếc ghế đẩu, mặt ghế được đan bằng những sợi mây Quế Sơn.

Hai bên cửa ra vào có hai tấm bảng ghi thực đơn và món giải khát. Trên thực đơn, khách có thể đọc được những món ăn như: Bún bà Ðào, bánh bèo trường Nam tiểu học, Bánh xèo Lê đình Dương, Bánh cuốn Tiến Hưng, bê thui cầu Mống, v. v.

Món đặc biệt trong ngày thì thấy mì Quảng bà Vân, bò bía ông Ngạch.

Trên bảng giải khát có các thức như: Nước dưà bờ sông Bạch Ðằng, hột é bà Bu, chè đậu xanh, đậu váng bà Yến cai trường.

Gần bảng giải khát có kê một bàn vuông trên có bày 2 trái Thanh Long, một chùm bòn bon Ðại Lộc, vài trái thơm Hoà Cường và một trái mít Thanh Quít thơm lừng.

Trên kệ tính tiền có một tủ gương nhỏ, bên trong có một cuộn thuốc Cẩm Lệ và nhiều lát thuốc được xắt rất mỏng. Dân chơi Baseball nhà nghề ở đây nếu thấy được thứ thuốc nầy mà không bốc nhai rồi phun nhổ tùm lum mới là chuyện lạ.

(Còn tiếp... )