Tạ Xuân Thạc

HÃY GIỮ MÃI NỤ CƯỜI

Mỗi độ Xuân về Tết đến thì người Việt ta có truyền thống gặp nhau, hội họp trao đổi lời chúc hay trao nhau những tâm tình trong năm với nụ cười dòn tan. Vì vậy tôi nẩy sinh ra cảm hứng viết bài này, và mong rằng chút nào đó đóng góp vào trang báo Xuân đón mừng năm mới vậy. Mùa Xuân vốn tiêu biểu cho mùa hạnh ngộ, mùa của hạnh phúc lứa đôi và cũng là mùa hoa cài áo cưới. Tôi có cô cháu, cô đi lấy chồng, và bẵng đi một thời gian, cô chú ấy về Houston thăm tôi, sau lần trò chuyện, chuyện tình của họ liên quan dến điều tôi viết ra đây, về Vân và Vinh.

Có những lần Vân hỏi Vinh rằng anh đã là chồng em rồi, tức là sau ngày cưới mà anh vẫn còn muốn chúng ta cư xử với nhau coi nhau như tình nhân thì có quá đáng không. Thì nàng được chồng trả lời rằng muốn giữ hạnh phúc suốt đời không những chỉ cư xử với nhau như khi xưa ta còn là tình nhân của nhau mà còn cần giữ mãi nụ cười nở trên môi, trên cả nét mặt nữa. Các cụ ta ngày xưa thường nói vợ chồng “tương kính như tân” (coi nhau như khách). Chàng đã nói nhiều lần rồi mà cớ sao vợ chàng cứ còn thắc mắc. Vinh đưa cho vợ xem những trang Á châu Thời báo, có đoạn nói về thơ của thi sĩ Việt Hải, khi Vân đọc sang bài thơ Giây Phút Chạnh lòng như sau:

Choàng vai ôm lấy yêu thương,
Cho ta ngày cũ vấn vương tơ lòng,
Nhớ em má thắm môi hồng,
Nhẹ hôn tóc xõa bềnh bồng say mê,

Tiếng cười như vỡ pha lê,
Ái ân che khuất đường về chiều xưa,
Gió lay khung cửa đong đưa
Thân trao môi gửi say sưa tình nồng,
(Giây phút Chạnh Lòng – Thơ Việt Hải)


Vân cười vui khi nghĩ đến những ngày chưa làm đám cưới đã có lần Vinh đã tán nàng qua câu thơ như trên. Hay tiếng nhạc của bài Tình Khúc Tháng 6 của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên:

Tháng sáu nhạt mưa, anh muốn cùng mưa bay
Cùng mây trôi tan biến vào môi em
Khép kín lòng môi anh ước tình yêu tới
Và mưa bay tháng sáu đẹp không em?
(Tình khúc tháng sáu, nhạc Ngô Thụy Miên, thơ Nguyên Sa)


Thế là Vân đã thấy tình yêu mặn nồng của Vinh tán tỉnh nàng được thể hiện qua câu thơ tiếng nhạc, nó in sâu vào tiềm thức của đôi lứa yêu nhau, đẹp như những vần thơ, trong sáng như tiếng nhạc lồng trong khung cảnh một buổi chiều có gió hiu hiu nhè nhẹ thổi dưới thời tiết của mùa thu êm dịu, lãng mạn như lời ca tiếng nhạc của bài Tình Khúc Tháng Sáu lời thơ mượt mà của Nguyên Sa mà nhạc sĩ Ngô Thụy Miên diễn tả qua tiếng hát Khánh Ly đến để làm vơi đi những ngày oi bức, của Houston. Giữ mãi nụ cười trên môi, tươi trên nét mặt để đời sống được tươi vui êm ái.

Đức Cố Giáo Hoàng Gioan 23, thủ lãnh Giáo hội Công giáo Roma, ngài đã nói rằng thiên đàng ngay chung quanh ta, chúng ta phải cố mà giữ lấy bằng cách yêu thương giúp đỡ lẫn nhau, sống hài hoà hạnh phúc đó là thiên đàng ngay trên trần thế. Thế còn vị giáo sư Ed Diener dạy môn tâm lý học ở University of Illinois, ông được mệnh danh là “bác sĩ của hạnh phúc” (Dr. Happiness) . Ông chuyên nghiên cứu về cung cách làm thế nào mà con người có hạnh phúc. Giáo sư Diener nói rằng nếu một ngày bạn bắt đầu bằng nụ cười thì ngày hôm đó bạn sẽ cảm thấy mình có động lực để làm việc và hăng hái khoẻ mạnh hơn, một cảm giác lâng lâng sung sướng sẽ làm bạn tránh được những tật bệnh thông thường như cảm cúm, hay nặng hơn là các bệnh về tim mạch và tránh được cả bệnh ung thư nữa. Nhất thiết là ta hãy giữ mãi nụ cười.

Vợ chồng Vân Vinh đã cố gắng theo lời khuyên của giáo sư Ed Dienner để lúc nào cũng thương mến nhau, “tương kính như tân”. Vinh nói:
-Khi Vân cười thì con tim của Vân cũng vui lây và cảm ơn em đấy!
Vân hỏi lại Vinh:
-Thật không anh, sao em nghe lạ tai quá!
-Thật như vậy đấy em ạ. Vân không tin thì anh dẫn chứng thêm nhé: Một cuộc tìm hiểu vào Tháng Ba năm 2005 tại trường đại học University of Maryland Medical Center ở Baltimore chứng minh rằng chính nụ cười hay những trận cười vang lên một cách vui tươi đã làm cho tim tốt hơn vì mạch máu đập một cách điều hòa hơn. Câu chuyện kể rằng “Có 20 người nam nữ thuộc nhóm không hút thuốc tình nguyện xem hai đoạn phim của hai cuốn phim khác nhau để tìm xem những cảm xúc của họ trái ngược nhau như thế nào. Hai cuốn phim đó thì một cuốn là về chiến tranh, trình chiếu năm 1998 có tên “Saving Private Ryan”, và cuốn phim kia thì thuộc loại khôi hài, ra mắt năm 1996, có tên là “Kingpin”. Trước và sau khi xem phim, những thiện nguyện viên đều được đo mạch tim đập ở trên cánh tay bằng ultrasound. Hai cuốn phim đã gây nên ảnh hưởng hoàn toàn khác biệt nơi người xem. Khi coi phim Saving Private Ryan, mạch máu của các thiện nguyện viên bị co thắt lại, làm lưu lượng máu giảm xuống còn có 35% mà thôi. Trái lại, lưu lượng máu của những người này tăng lên đến 22% khi cười như nắc nẻ trong lúc xem phim Kingpin. Sự gia tăng về vận tốc của máu vừa nói tương đương với lúc cơ thể dược vận động khi tập thể dục mà không gây ra cảm giác đau nhức nào cả”.

Vân hỏi lại chồng:
-Vinh à, em thấy anh hay đọc sách, hiểu sâu biết rộng thế mà em thấy có khi anh vẫn còn gắt gỏng với thằng Đài con anh khi anh chỉ dẫn bài home work cho nó là nghĩa làm sao, tai sao anh không áp dụng được cách giữ mãi nụ cười với các con mình . . .
-Tại lúc đó anh thấy thằng con mình nó dở quá, anh nói cho con nó nghe xong, nó chẳng chịu hiểu . . .
-Anh bắt con anh giống như người lớn, hay giống như . . . anh vậy, nên bắt nó phải hiểu ngay lập tức chứ gì! Nó chưa kịp hiểu anh đã la lối om xòm làm con cái sợ sệt nhụt chí, sau này ra đời nó sẽ thua kém bạn bè thì thật tội nghiệp. Những lúc anh sắp nổi nóng xin hãy nhớ rằng mình cần phải giữ mãi nụ cười cho cuộc đời tươi vui, bớt bệnh tật, cho dù những nhà nghiện cứu không biết chắc là tại sao việc cười lại gây ra một năng lực lạc quan như vậy, thế nhưng họ cho rằng sự cử động của cơ hoành (diaphragm) khi chúng ta cười, đồng thời chất hóa học có tên “endorphin” ở trong cơ thể được tiết ra khi chúng ta vui có thể giải thích cho việc này, mà anh thường nhắc nhở cho em đấy nghe anh.

Nghe lời vợ nói Vinh tự nhận thấy mình quả tình có những lần quá khắt khe với con, tức là không giữ mãi đươc nụ cười. Chàng hối hận và quyết tâm sẽ sửa lại khuyết điểm đó.

Theo nhà tâm lý học, thông thường phụ huynh thường muốn cho con em mình xuất sắc, hơn các bạn bè của chúng nên khi có dịp dậy dỗ thì muốn chúng thâu tóm và hiểu ngay những điều mình vừa nói, không có được như vậy thì nổi cáu, gắt gỏng nên không thực hành được câu giữ mãi nụ cười. Thói thường người ta đối xử với người ngoài lịch sự hơn người trong nhà như khi ta đụng nhẹ vào một người nào đó là nói tiếng xin lỗi liền, có những người còn xả thân làm các việc khác ở nơi công cộng để được tiếng khen, còn đối với gia đình họ không cảm thấy quan trong mấy nên không cần giữ mãi nụ cười.

Trong bài Nụ Cười Thanh Thản Tâm Tư của Việt Hải, cư ngụ tại Los Angeles. Ông phân tích rất rõ rằng người cao niên, lớn tuổi khi giữ mãi nụ cười trên môi thì tâm hồn của họ sẽ trẻ trung, người trung niên vui cười thì họ sẽ xóa bớt lo âu, phiền não của gánh nặng cuộc sống, còn trẻ thơ khi cười thì cuộc đời các em thật sự hồn nhiên và vô tư khiến người lớn vui lây. Do đó mà nhà triết học Bertrand Russel đã nói là: "Nụ cười ít tốn kém nhất và là liều thuốc kỳ diệu nhất."

Vợ chồng Vân Vinh như đã nói ở trên, họ đã biết giá trị của nụ cười nên muốn giữ mãi nó để có hạnh phúc trong đời sống gia đình đúng với từ ngữ FAMILY. Có người hỏi danh từ Family do đâu mà có và nó có ý nghĩa như thế nào thì được trả lời rằng Family phải chăng là do sự kết hợp bởi những chữ sau đây (F)ATHER (A)ND (M)OTHER (I) (L)OVE (Y)OU, lấy những chữ trong ngặc ghép lai thì thành FAMILY (có nghĩa là GIA ĐÌNH), mà đã là gia đình thì bao gồm cha me, con cái và tình yêu thương. Cha mẹ con cái phải yêu thương lẫn nhau, nếu những phần tử đó không kết hợp trong tình yêu thương thì dẫu có sống như trong hình thức gia đình cũng chỉ là vô nghĩa, vẫn không giữ mãi được nụ cười hiểu theo đúng nghĩa FAMILY.

Một ngày nọ bà mẹ Vân đang lui cui trong bếp để nấu ăn, bà sửa soạn cho bữa cơm tối cho gia đình thì thằng Đài con trai của bà đến đứng kế bên im lặng nhìn bà mẹ nấy nướng nên bà Vân không thấy nó. Khi bà Vân quay người lại, chỉ trong gang tấc nữa là bà đụng vào nó và rất có thể làm nó té ngã xuống đất. Bà Vân nhăn mặt la rầy con ngay:

-Ði chỗ khác chơi, tránh ra cho mẹ làm việc!

Thằng Đài bước đi, nét mặt buồn bã nhưng ngay lúc đó bà Vân nào có để ý đến thái độ của bà khi đang la mắng con đâu vì bà còn đang bận rộn.

Buổi tối hôm đó khi công việc nhà đã hoàn tất, bà lên giường nằm nghỉ, ôn lại những việc gì tốt, xấu, hay dở đã xảy ra trong ngày. Bà Vân nhớ lại lúc ban chiều bà đã la mắng thằng Đài hơi nặng lời, thái độ đó chăng khác gì bà đã không còn muốn giữ mãi nụ cười, bà biết vậy nên đã ân hận ở trong lòng. Nhất là sau khi bà biết thằng Đài là đứa con hiếu thảo đã hái một vài bông hồng nhung thật đẹp mà bà ưa thích đem vào tặng mẹ, nhưng chưa kịp nói lời nào thì đã bị mẹ la rầy, đuổi đi chỗ khác chơi! Trong lúc đó nó đang thích thú và yên lặng bước đến cạnh mẹ để làm cho mẹ ngạc nhiên về món quà bé nhỏ, thế mà... mẹ Vân của nó đã la mắng đuổi nó đi chỗ khác chơi. Bà Vân có lẽ đã không hề thấy thằng Đài bước đi mà mắt nó thì rướm lệ tủi thân.

Dĩ nhiên lúc đó nếu ông Vinh chồng bà có mặt ở đó nhắc nhở:

-Em phàn nàn anh không giữ mãi nụ cười với con lúc anh chỉ dậy cho nó làm homework. Vậy tại sao bây giờ thằng con hiếu thảo đem bông tặng mẹ mà em lại đuổi nó đi và lại còn la rầy nó nữa!

Bà mẹ Vân sẽ phải xúc động lắm. Bà sẽ vội vàng chạy ra bếp nhặt lấy cánh hoa hồng nhung bé nhỏ đó rồi đến bên cạnh con nhẹ nhàng tặng lại thằng Đài, đứa con ngoan hiền lại hiếu thảo bằng nụ hôn trìu mến. Bà Vân sẽ hỏi:

-Có phải đây là bông Hồng nhung mà con hái tặng mẹ không?

Đài sẽ trả lời:

-Thưa mẹ, vâng. Con tìm thấy hoa Hồng nhung này ở trong vườn nhà, và hái nó để tặng mẹ vì mẹ vốn yêu thích, nó đẹp giống như mẹ vậy đó. Con biết là mẹ thích mấy cái hoa này, nhất là mấy cái hoa hồng nhung lại là màu tím, màu mà mẹ rất ưa.

Bà Vân sẽ nói với con rằng bà xin lỗi Đài vì đã la nó. Và bà sẽ được thằng con trai ôm hôn và nói:

-Mẹ ơi, không sao đâu, khi nào con cũng thương mẹ cả, miễn là cả gia đình ta vẫn giữ mãi nụ cười.

Và bà Vân cũng sẽ nói lại với Đài con bà rằng:

-Con trai của mẹ, cảm ơn con, mẹ cũng thương con lắm và mẹ rất thích mấy cái hoa con tặng mẹ, nhất là những cái hoa màu tím. Màu tím thì buồn nhưng là mầu kỷ niệm của mẹ và cha con đã hứa với nhau rằng suốt đời nhắc nhở cho nhau để luôn giữ lấy nụ cười.

Vân nói bên tai con rằng: “Mầu kỷ niệm êm đềm ấy lúc cha mẹ mới cưới nhau, cho đến khi có mặt con trên cõi đời, lúc con còn nhỏ hay khi con lớn lên sẽ mãi mãi được ghi nhớ trong tim của những cha mẹ và con để tình gia đình luôn luôn là một nền tảng bền vững”

Gia đình cô chú Vân Vinh xử sự thật đúng vì chỉ có tình gia đình (family) mới là quan trọng. Ngoài ra công ăn việc làm, danh vọng, tiền tài sự nghiệp có thể có đó, rồi lại mất đó như sương khói, vì đó là những yếu tố vốn phù vân, vô thường, nhưng tình gia đình là tài sản quý báu mà chúng ta cần phải xây dựng và trân quí nó hơn tất cả. Chúng ta đầu tư tình yêu vào gia đình sẽ không bao giờ bị lỗ lã, vì tình yêu tự nó sẽ thăng hoa mãi mãi, chúng ta sẽ có một đời sống sung mãn trọn đời khi đã quyết tâm đầu tư tình yêu thương vào gia đình theo đúng cách và đúng nghĩa “Giữ Mãi Nụ Cười” chắc chắn quý vị đang hưởng hạnh phúc. Nhất là nhân dịp đầu Xuân chúng ta hãy vun bồi thêm nụ cười cho hạnh phúc hôn nhân, ta hãy trao cho người thân con tim nồng thắm khi ta để ý đến họ. Trong ý nghĩ cổ điển như vậy, người viết bài hy vọng bài viết sẽ thay cho lời chúc phúc đến với mọi người... Mong lắm thay!

Tạ Xuân Thạc
Mừng Xuân Mới 2006
tại Houston
.