Vô Thường Yêu Em

mắt xưa trăng đẫm non ngàn
lời xanh biếc ngọc vô thường yêu em
lá theo tiếp lục đường chim
hồn mai phục giữa hoa-nghiêm lặng tờ


Vô Tự

khuya nghe vũ trụ chuyển mình
sáng ra trời đất mới tinh
cỏ cây như vừa tắm gội
chữ nghĩa không còn trang kinh
tâm già nua ta chợt thức
đầu cành giọt nắng nguyên trinh


Một Thoáng Phù Vân

ta cạn chén càn khôn
giữa khuya đời tịch mịch
mộng cũng tàn hư không
trang kinh nhòa thiên cổ

sương tóc bạc rừng phong
chung trà nhớ viễn khách
em về như giọt sương
sớm mai nào lá biếc

say chút rượu trầm luân
mùa xuân nhen lửa trọ
bỏ tiếng hót đầu non
chim qua vườn thủy trúc

đêm giao thừa bất tận
tây trúc ngàn dặm xa
niệm từ tâm giao động
cơn gió thoảng ngoài ta

thăm thẳm hồn cố hương
núi sông đầy ẩn tích
em mắt sầu đông phương
tang thương vừng nguyệt úa

hạt bụi nào bay qua
đất trời khuya huyễn hoặc
còn gì trong sát na
đời buồn mai thức dậy


Từ Đó Lộc Ra Xuân

từng hàng cây đứng im
nụ mầm thiên thu nẩy
khu vườn rộn rã chim
mặt trời vừa thức dậy

lá lao xao hát thầm
mùa xuân muôn năm cũ
đã về trên đọt cây
khi sương còn ngái ngủ

chỉ một mình ta thôi
trôi theo dòng suy tưởng
những tình xuân vô lượng
rót từ cõi nguyên khôi

lửa tàn trong thạch thất
rừng khoác kín đôi chân
em vì ta bước lại
từ đó lộc ra xuân


Chợt Ngộ

em cười như nụ hoa
trong mai tâm bồ tát
tiếng chuông đời thoảng qua
phù vân chim hót lá

tiền kiếp nào gặp nhau
hạt sương đầu cánh gió
ngẩn ngơ hồn thương đau
khi nụ tình vừa chớm

ngàn mây trắng bay qua
tiếng kinh khuya vọng lại
ngõ trúc chiều chia xa
đầu non vừng trăng khuyết

sớm mai nào chợt ngộ
tâm ta tưởng là hoa
trong sắc màu giả tưởng
có không nào trong ta


Cõi Riêng

tình xưa về ngự cõi riêng
đường ngôi em rẽ hai miền phù vân
còn bao nhiêu sóng trong lòng
đổ ra mấy nhánh trăng vàng biển khơi
có không trên ngọn cát bồi
sớm hôm rồi chợt qua đồi cỏ lau
lá xanh biếc núi ngàn sau
cụm hoa còn ngẩn ngơ sầu chia xa
em về hoang tịch đời ta
dấu hương khói muộn nhạt nhòa chân mây

 

 

Thanh Tịnh Khúc

mai ta về giữa non cao
xé mây làm áo lụa đào cho em
nghiệp từ mấy thuở trần duyên
nắng thanh xuân đậu ngoài hiên ta bà
đưa nhau dạo giữa ngân hà
bỏ nhân gian lại chốn tà huy câm
mai sau tình vỡ hư không
có nghe tiếng hót tiền thân chim ngàn
từ trong thiên cổ tri âm
tiễn nhau xuống núi cưu mang kiếp sầu
mai về khép cánh biển dâu
giở trang vô tự trắng nhòa sắc không
tìm nhau trong cõi vô thường
soi tâm tư hiện một vừng trăng xưa


Mê Hoặc Trầm Hương

thả mây cuối phố em qua
vừng trăng trên tóc quỳnh hoa chỗ nằm
lược là vô tận hỏi thăm
hương bồ kết nở trăm năm môi cười
hoa cam hoa bưởi ngậm ngùi
đã xa cố quận một đời viễn phương
bao giờ trầm ngát rừng hương
quế cay nồng tỏa suối nguồn thảnh thơi
ta về hát giữa lệ rơi
đại hồng chung điểm một thời xuân xưa


Nỗi Buồn Trong Thành Phố Mới

mười năm sầu rong ruổi mãi
con đường phố mới thênh thang
sông hồ ta ngàn liễu bạt
tình xa lòng cũng như không

mười năm chợt về như nắng
đầu sông gió thổi mây qua
hiên nhà xưa em vẫn đợi
hàng tre ríu rít chim ca

dương liễu chiều reo như suối
ngõ về thơm ngát hương hoa
tình ta cao như đỉnh núi
tuổi vàng sao quá thiết tha

mười năm trùng dương bát ngát
chợt sầu như chuyện hôm qua
thư em như dòng sữa ngọt
chiều nhen chút lửa lòng ta

có giấc mơ nào đẹp nhất
cho ta tìm lại hôm nay
những hình bóng xưa chất ngất
nghe hồn dõi bóng mây bay

mười năm nghìn con phố mới
lòng ta chỉ một quê hương
mẹ già xưa mòn mỏi đợi
mùa xuân vàng nắng yêu thương

mười năm giờ như mây nổi
tang thương đời cũng phôi phai
núi sông nào lên tiếng hát
hồn xuân về lại trong mai...


Đôi Bờ Sắc Không

nhiều lúc bỏ đời lên với núi
dạo giữa ngàn cây rêu đá xanh

thong dong con suối tình vô lượng
hoa nắng trên cành mai long lanh

chim hãy cùng ta riu rít hót
bỏ đời xuôi ngược chuyện đua tranh
lợi chi mái tóc như mây trắng
cố quận ngàn năm giữ mộng lành

tĩnh lặng chợt nghe tâm sóng vỗ
mấy thuở ra đi lắm đoạn trường
kinh hoàng biển thét gào bi thảm
trang sử hãi hùng chuyện máu xương

bằng hữu bây giờ hiu hắt bóng
bên trời như gió thoảng đìu hiu
tử sinh ly rượu hoài cay đắng
thế sự nhiễu nhương buổi xế chiều

lên núi dạo chơi cùng mây trắng
một ngày ngơi nghỉ trụ an tâm
rừng lạ vô danh như tiền sử
giọt sương khép nép cánh hoa vàng

thời gian miên viễn vô cùng tận
thăm thẳm nghìn xa cõi núi sông
lên cao buông bỏ đời hư huyễn
phá chấp đôi bờ sắc với không