Thư Góp Ý

Nhân đọc bài Happy Birthday trang nhà PTG do Thầy Dũng viết, với lời mừng trang nhà vừa tròn 6 tuổi. Thời gian trôi, chúng ta đã đi qua với từng bước chân còn e dè, bước chân còn chưa vang vang trên đất. Thế mà bỗng dưng được khen thưởng, dù biết đây là lời khích lệ nhưng cũng đủ lấm tấm trên trán vài giọt mồ hôi.

Thật ra đời sống dù văn minh hay xưa cũ như trái đất, thì những lời khen tặng vẫn làm cho ta thêm phấn khởi, thêm nổ lực và thêm “Energy” để chạy “Marathon”.
Tuy nhiên quay lại nhìn từng chặng đường đã qua, cá nhân tôi nhận thấy: Vẫn còn rất cần tu bổ thêm những thiếu sót.

Mảnh vườn rộng thêng thang nhưng vẫn lưa thưa cây trái. Nơi này vài Cây xanh tươi, nơi kia vài khóm Hoa màu. Đất có màu mỡ nhưng thiếu những hạt giống mới gieo trồng xuống, thì mảnh vườn kia nhìn vào cũng chưa đủ khoe sắc thắm, thiếu xanh tươi, thiếu sức sống.

Cây muôn cánh, Hoa muôn màu. Tại sao chúng ta lãng quên?

Mỗi chúng ta, ai cũng có riêng cho mình một khu vườn nắng ấm, dù xa xứ hay vẫn còn lưu luyến ở quê nhà, một mảnh vườn nhỏ ở sân sau, buổi sang cất bước đi, buổi chiều quay gót về.

Bạn ơi! đừng quên, chúng ta còn có CHUNG một khu vườn rộng lớn, một khu vườn của tuỗi thơ, tuổi học trò, tuổi chớm biết làm dáng, biết ôm nhiều mộng đẹp trong tương lai. Khu vưòn của chúng ta, khu vườn PTG

Một ngày nhọc mệt với việc làm, với lo toan cuộc sống gia đình, với việc học con cái…
Lúc an bình nhất, đó là lúc được riêng tư ngồi vào máy để xem khu vườn CHUNG của chúng ta.

Đi quanh 1 vòng, bạn có thấy cỏ mọc quanh vườn? Vài thân cây yếu nghiêng nghiêng trong nắng, hoa xum xuê nhưng hình như thiếu bàn tay cắt tỉa, lá vẫn xanh chen lẫn vài chiếc úa màu…Một mảnh đất mang bao ước vọng, cần biết bao những bàn tay vun xới, cắt tỉa, bón phân…

Nhân lực ta đông, sức mạnh ta có nhưng dường như nhiều người cũng chưa cùng nhau sánh vai chung bước?

Có phải nguyên nhân nho nhỏ đã làm chưóng ngại sự phát triển đóng góp?

Bạn ơi! Đừng nghĩ bài viết phải là những giới hạn trong thời gian tuổi thơ, tuổi học trò, tuổi ngơ ngẩn, tuổi yêu đưong thuở nào…Mới là bài viết hợp lệ.

Bạn ơi! Tuổi thơ, tuổi thơ, tuổi học trò, tuổi ngơ ngẩn, tuổi yêu đương… đã qua. Có trẻ nên phải có già, có tóc đen nên phải đến thời tóc muối tiêu, tóc bạc. Tuổi nào cũng có cái hay để viết, tuổi nào cũng có cái ướt át để phơi bày… Rượu nào cũng có cái vị cay riêng tư.

Vậy thì tại sao bạn không đóng góp? Bạn có quyền gieo xuống mảnh vườn thân yêu của chúng ta nhiều loại hoa trái. Khi Đông tàn, Xuân đến thì hạt sẽ nẩy mầm vươn lớn mạnh. Hoa sẽ rực rỡ muôn màu dưới ánh bình minh.

Nào, chúng ta cùng nhau: Dzô ta là hò dzô ta, dzô ta!

Đôi lời góp ý, mời các bạn hãy góp thêm một bàn tay, ngồi vào máy, viết say sưa, nhiều chủ đề.

Hãy cho Võ Đinh Huy và chị Thiếu Lan cùng ban điều hành trang nhà ptgdn.com bận rộn các bạn nhé!!!

VĐH (Ngày đầu tháng 10, 2009)