Biệt Hiệu

Trần Huyền Linh

 

 

Ngày còn đi học , chắc hẳn chúng ta ai cũng được bạn bè đặt cho những tên gọi thân thương trìu mến . Lúc đầu chỉ là một cái tên : gọi để trêu chọc nhau , hay để phân biệt hai bạn trùng tên sau biến thành biệt hiệu lúc nào không hay . Có cái tên nghe dí dỏm , dễ thương , có tên mang dấu ấn kỷ niệm, cũng có nhiều tên vô cớ , không biết tự đâu mà có và nó đã đi theo với người bạn đó cho mãi đến bây giờ . Xin mời các bạn cùng bước vào khu vườn nhất qủy , nhì ma , thứ ba học trò của lớp chúng tôi .

Đầu tiên là Dương Văn Anh, lớp trưởng, người nhỏ nhắn , mặt mũi ngó hiền lành. Thấy hắn rụt rè ít nói , chúng tôi bầu làm lớp trưởng , hắn lắc đầu nguầy nguâỵ _ không em chả ! Em không biết làm ! Không biết thì làm cho biết . Lý do chúng tôi bắt hắn làm là vì thấy hắn nhút nhát như thỏ đế chắc dễ ăn hiếp , khi chúng tôi quậy phá hắn không dám méc thầy . Bằng chứng là các bạn nam giờ ra chơi hút thuốc , khói bay mờ mịt , Thầy Minh lên hỏi hắn đâu dám hó hé . Còn con gái cũng binh nói đâu có thấy ai hút . chắc nhà hàng xóm nấu ăn khói bay qua , Thầy đành lắc đầu đi ra . Bàn tay của bạn Anh có dư một cục thịt nhỏ xíu , hắn dấu kỹ vậy mà cũng có bạn thấy được và biệt hiệu Eleven ra đời .

Lữ Kim Liên, cô bạn hơi tốt tướng của chúng tôi được gọi là B52 . Ngày đi học chúng tôi đều nhỏ nhắnmà Liên lại hơi dư thịt thiếu xương thừa mỡ , gọi vậy mà cô nàng chẳng giận , mà còn ngang nhiên viết bài Trời cho tôi Ú đăng trong tập san của lớp kể lại lý do vì sao em Ú . Mỗi lần thầy kêu Liên lên bảng là các bạn nam kêu rồ rồ , o o giống như tiếng máy bay đang rà trên phi đạo làm cô nàng thêm luýnh quýnh đi càng lắc lư . Đàng trước hai trái bưởi đánh đu đưa , đàng sau hai trái mít ngọ nguậy đã tao nên những trận cười vui vẻ cho cả lớp.

Nguyễn Văn Mùi, biệt hiệu Mùi bún bò vì nhà hắn có quán bán bún bò. Nguyễn Văn Hòa, tự Hòa Lùn do hắn quá nhỏ con . Thỉnh thoảng khi Hoà vào lớp có vài bạn gỉa giọng Bắc : Em như vậy mà chúng bảo em lùn, em cao hơn thước đén một tấc cơ mà . Hòa quay lại trừng mắt nhưng ai đâu nỡ đánh con gái dù là con gái nghịch như qủy .

Nhắc đến bạn Ngô Cư chúng tôi vô cùng thương tiếc vì bạn đã bỏ mình trên đường vượt biển tìm tự do . Ngày xưa Cư có dáng người cao gầy đặc biệt là cái lưng thật dài . Tố Lan ở gần nhà cho biết tên ở nhà của Cư là cu đen . Hắn mắc cở cúi mặt đi nên được thể chúng tôi càng làm tới . Hòa Lùn hỏi lại : Mấy bà thấy chưa mà biết đen ? Thế là mâý nàng đặt lại tên cho hăn là "bao cát" do hắn hay đưa tấm lưng dài che cho Hòa lùn mỗi lần vào cổng không có bảng tên .

Cái tên Hoàng Babilac mới là ly kỳ . Hồi học lớp 9 lên nhà hắn làm báo , kêu hắn kiếm cái lon để đựng đồ , hắn đưa ra hộp sữa Babilac có khuôn mặt một em bé bụ bẩm . Một bạn hỏi : Hoàng uống sữa này hả ? hắn chưa nghe kịp đã vội Ừ . Nghe các bạn cười biết mình bị hố đính chính nhưng đã muộn rồi và tên Hoàng babilac có mặt .Lên lớp 11 hắn thích một cô nhỏ trong lớp viết thư nói lăng nhăng . Cô nhỏ này đã có người yêu đang học Luật ở SàiGòn nên mới hỏi ý kiến quân sư . Tôi bày cô nàng về lấy bức thư hắn gởi vẽ ở dưới một lon sữa đề chữ Babilac và đưa lại hắn . Thế là chấm dứt một chuyện tình đơn phương , Hoàng điều tra ra biết tôi là thủ phạm giận lắm nhưng chỉ ngó tôi và lườm lườm . Mà xui cho hắn lên học Sư Phạm lại cùng lớp Nhất A với tôi , và lần này hắn cũng phải lòng cô nhỏ Bích Hà trong lớp . Hắn phải đến nhà năn nỉ tôi lần này tha cho hắn . Tôi trả lời yên chí đi tôi tu rồi . Mà thật vậy thời trung học tôi quậy qúa xá nên chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai , vào Sư Phạm tu tỉnh lại thư tình bay tới tấp tha hồ đọc .

Thanh Minh gọi là Bé Minh lý do là lên nhà Minh chơi , má của Minh nói các con chơi giúp đỡ Minh vì hắn đẻ thiếu tháng. Thế là có câu chọc ngay . Chúng tôi thỉnh thoảng vuốt tóc Minh và nói Bé Minh ơi chị thương em lắm vì em ham ăn chui ra sớm nên em đẻ thiếu tháng . Thêm một Nguyên Tăm tre , Hương ròm , Cam Thảo me chua , Cúc đen , Cúc quăn . Nói đến Cúc đen làm chúng tôi nhớ đến một câu chuyện vui . Nguyên do là mới lớp 10 hắn đã bồ bịch với một ông trung úy Biệt Động quân( giờ là chông ) Tan trường anh chàng hay chờ để đưa về vì nhà cô nàng ở mãi tận Hòa Khánh . Tan học chúng tôi rủ nhau kéo ra sớm . Tôi gỉa bộ đến ngồi đàng sau xe do anh Quảng ngồi xoay lưng lại . Tưởng là Cúc anh đạp máy xe , cả bọn chúng tôi cười ré lên thích thú . Anh Quảng đành cười trừ thôi cho những trò tinh nghịch của học trò .

Còn tên Dũng xì dầu do nhà hắn ở gần hảng làm xì dầu . Mỗi lần vào lớp đi ngang qua chỗ ngồi tụi tôi làm bộ xì xào sao tau nghe có mùi xì dầu . hắn quay lại cung tay nhưng đâu dám hạ thủ : méc thầy ngay . Chưa hết đâu còn có Trung công tử , Thiện Bolero do tướng đi cứ đẩy đẩy như đang nhảy bolero , Xuân nẩy ( con trai à nha ) ông tướng này có dáng đi cứ nây nẩy ra phiá trước như đưa dồ mà thật ra có đồ gì đâu để đưa , lép xẹp à . Khoa hạt nho lý do hắn ưa mặc áo sơmi mỏng tanh lại may sát rạt dính vào người nổi bật hai điểm đen di động và có tên gọi là Khoa hạt nho . Ai ăn nho Khoa hái nho cho .

Bên con gái có một cô nàng điệu ơi là điệu nên có tên Phúc điệu , chúng tôi có một kỷ niệm vui về cô nàng này . Năm học lớp 12 Thầy hướng dẫn lớp tôi lên đài truyền hình chơi . Một đoàn bướm trắng vừa đứng vừa ngồi sau xe GMC , thầy Minh đứng đàng sau với chúng tôi nhường chỗ cho hai bạn yếu ốm sợ say xe .. Xe đi trong thanh phố êm ái chúng tôi cùng hát những bản nhạc vui , nghe cũng vui tai và làm lạ mắt người đi đường . Qua bên An Hải đường gồ ghề , chúng tôi đã có trò chơi mới , số là anh tài xế cho xe quẹo trái hơi gắt làm chúng tôi té nhào lên nhau . ngồi dậy thấy vui vui thế là xe mới nghiêng sơ sơ chúng tôi đã gỉa vờ nghiêng ngã té nhào lên nhau , lên cả thầy . Xe lên dốc núi khỉ đường ngoằn ngoèo và chúng tôi tha hồ té , đứng lên ngồi xuống cười thoải mái . Do đó đến lượt về thầy Minh sợ qúa ra ngồi trước , kệ ngồi chật một tí mà an toàn hơn đứng với lũ học trò nghịch hơn nam. Trên đài truyền hình có một máy gì đó không biết mà mấy anh lính dặn chúng tôi đi qua phải đi nhanh khéo chừng tia quang tuyến quẹt vào là không có con . Nàng Phúc điệu sợ không chịu đi . Thầy Minh quay lại hỏi : " Thưa thầy em muốn có con ."

Tụi tôi thôngdịch liền : "Dạ bạn Phúc muốn có con đó thầy ".

Đứa thì la : "mi không sợ cô hả ?"

Thầy Minh hiểu ra trừng mắt la học trò im re, thôi cười .

Thầy Trương Hồng Minh một ngươi thầy rất thân mật gần gũi với chúng tôi , thương yêu và tha thứ cho chúng tôi , như chúng tôi rủ nhau trốn học đi Huế chơi về thầy cũng tha chỉ khiển trách . Tôi còn có một kỷ niệm đặc biệt với thầy là hồi cuối năm 12 thầy nhờ chúng tôi ở lại gói phần thưởng , Liên phần thưởng ưu hạng được cái cặp , còn tôi hạng nhất đựơc qủa địa cầu , tôi phụng phịu không chịu đòi đổi cái cặp cho giống Liên Ngày xưa tôi nghịch thì nghịch nhưng vẫn giữ nghề của con gái là nhỏng nhẽo . Thầy Dũng không chịu , tôi đến mè nheo với thầy Minh , thầy coi con trai lên đại học đâu ôm cặp bao giờ …cuối cùng thầy cũng cho đổi . Hớn hở chạy đến khoe thầy dũng liền , đúng là con nít , thầy âu yếm ký nhẹ lên đầu .

Môt hôm gìơ vât lý , tôi đang nhức đầu vì một bài toán giải chưa ra , có một thông tin mật đưa lên : "Linh ơi , thầy Minh quên gài cửa !"

Sau một hồi quan sát hiện trường, tôi viết giấy gởi xuống, mà hên cho chúng tôi là hết giấy nên tôi phải xé miếng khác, tôi đề : "Không quên đóng mà là cửa sổ khép hờ "

Và gởi xuống , thường ngày những tờ thông tin như vậy được truyền đi còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng mà hôm đó các bạn biết chuyện cười qúa trời và chận lại mở ra coi . Thấy lạ thầy điều tra lấy được miêng giấy , thầy nhìn qua thấy nhà chị Đào cửa sổ cũng đang khép hờ thiệt ,thầy kêu tôi đứng dậy và hỏi vì thầy biết nét chữ của tôi . Tôi vừa run , vừa sợ , vừa mắc cười , mặt chắc khó coi lắm thầy cũng tha cho ngồi xuống biểu lo làm bài đi cứ lo nhìn tầm bây .

Đến cô bạn thân thương nhất của tôi là Việt Lưu cũng bị gọi bằng sầu nữ . Nguyên do lúc học lớp 10 thầy Quân cho thuyết trình đề tài những cuộc chia tay trong thi ca Việt Nam . Tôi đại diện nhóm lên thuyết trình bị trừ điểm qúa trời do bài soạn thì hay nhưng thuyết trình viên hay cười . Nói chia tay mà miệng cười hớn hở không một chút bịn rịn luyến lưu . Đến phiên cô bạn thân của tôi lên , học được kinh nghiệm từ tôi , cô nàng tha hồ ra sức nức nở nghẹn ngào tưởng chừng như khóc được . Ấy thế là tên sầu nữ ra đời , không phải do tôi đặt đâu nghe . Và cũng chính vì cái tên này mà tôi bị hành hạ nhiều lần . Do mỗi lần sầu nữ được gọi lên bảng , các bạn nam ngheo ngheo nghe sầu thảm mắc cười và chúng tôi cùng cười vui vẻ , khi cô nàng về chỗ chỉnh tôi liền: "Mấy bạn đùa vô ý thức vậy mà sao Linh cười ?"

Thế là giận , oan ơi ông địa , chuyện tức cười phải cười chứ sao nín được.

Trong lớp có cô bạn Lộc Hà có khuôn mặt trái xoan xinh xắn còn điểm thêm hai lúm đồng tiền thật sâu , không cười cũng thấy lúm . vậy mà có được yên đâu bị các bạn đặt là Hà bò đá ( Hà bị bò đá nên mới có lúm đồng tiền ) Thành ra người đẹp mà tên nghe có vẻ giang hồ .

Cai tên Bằng BE HE mới vui , lý do hắn ngôì đầu bàn hai , tôi cũng ngồi đầu bàn hai . Tôi thấy hắn thường xuyên ngó qua bên nữ , không phải ngó tôi đâu , vì tôi xấu xí có gì đâu mà ngó , mà là hắn muốn hóng chuyện , muốn nghe chuyện của phe tóc dài . Do vậy thôi đặt cho hắn cái tên Bằng be he chứ Bằng dê nghe nham nhở qúa .

Trần Thu Mính , người đẹp vườn chè . Cô nàng này có đôi kính cận to tướng trong rất nghiêm trang đạo mạo , mà cô nàng cũng đạo đức lắm . Năm lớp 10 môn hóa do thầy Lê Thanh Xuân phụ trách , và đây là lần đầu tiên thầy bước lên bục giảng nên hơi run và chúng tôi được thể lấn đất , vượt biên giới . Người đẹp vườn chè nhiều lần nhắc nhở chúng tôi không được phá thầy lo học … Trong đặc san của lơp thầy nói muốn rút ngắn khỏang cách giữa bục giảng và bàn học , chúng tôi rút liền , ghép đôi Thầy với Thu Mính Chúng tôi thường vẽ hai khuôn mặt cận kề nhau đeo hai cặp kính to tướng và phụ đề : CỤNG LY !

Thu Mính hiểu chuyện giận lắm nhưng đâu biết làm gì vì chỉ có mình cô nàng đeo kính cận . Hắn nói tau cầu cho tuị bây bị cận hết để biết nổi khổ của người đeo kính . cầu được ước thấy , tuần sau giờ Hóa của Thầy Xuân chúng tôi làm những cái kiếng bằng giấy to tướng , cái tròn, cái vuông , chỗ tròng mắt là để trống . Thầy bước vào thấy gần nữa lớp đeo kính gỉa nhịn cười không nổi . Gìơ nhớ lại buổi học đó tôi cũng phải bật ra cười một mình , nhịn cười không nổi cho các trò nghịch tinh quaí của thuở học trò .

Thời gian qua nhanh , thoáng chớp mắt đã 32 năm rời trường xa lớp . Tuy nhiên những kỷ niệm ngày xưa đâu dễ xóa mờ , bạn bè thỉnh thoảng gặp nhau , gọi phone cho nhau cùng nhắc lại chuyện cũ , cùng cười vui chung một thuở ôi sao nghe mà thươngquá .Tuổi học trò ai cũng đi qua , ai cũng có một thời thương thương , nhớ nhớ lá sân trường , thương cây phuợng đỏ trước cổng trường , và hai dãy lầu đứng ngó nhau và một khoảng sân nhỏ để tình thân như được quyện chặt lại với nhau như trong một gia đình , gia đình PHAN THANH GIẢN . Riêng tôi những ngày còn ngồi học dưới mái trường Phan Thanh Giản là những ngày xưa thân ái không thể nào phai nhạt cho dù bụi thời gian có muốn phủ mờ cũng đành lắc đầu chịu thua .

Xin cám ơn trường xưa , Thầy Cô qúy mến , bạn bè thân thương đã cho tôi những kỷ niệm dấu yêu của một thời , thời áo trắng học trò .

 

TRẦN HUYỀN LINH