Chuyện Tình Đêm Giáng Sinh 1, 2, 3, 4, 5


CHUYỆN TÌNH ĐÊM GIÁNG SINH
-TMT-


“ Bài Thánh ca đó còn nhớ không anh , Noel năm nào chúng mình có nhau ...”

Mỗi khi mùa Đông về , những cây thông bắt đầu được dựng lên , trang trí đủ màu sắc và những lồng đèn hình ngôi sao xuất hiện lấp lánh ánh đèn trên các đường phố thì lòng tôi lại chùng xuống bâng khuâng nhớ về một mùa Noel xa xưa .

Năm ấy , tôi học lớp 12 B , lớp dương thịnh âm suy bọn con gái 6 đứa ngồi bàn đầu trong 1 lớp gần 60 học sinh .Con gái 12 B thường hay làm phách ( đó là các bạn lớp khác gán cho ) chứ thực ra 6 đứa chúng tôi hiền thục , nết na và rất là dễ thương , chắc tại các bạn không biết nên nói thế thôi . Các bạn 12 A thường nhìn nhóm con gái chúng tôi với cặp mắt ghen tỵ , đó là tụi tôi đoán vậy nhưng tôi chẳng có suy nghĩ gì khác hơn là học và học , năm thi mà những cái gì lộn xộn chỉ trong tuần lễ đầu tiên rồi sau đó lớp nào cũng vậy , chăm chỉ thấy thương . Học ngày không đủ tranh thủ học đêm ... mặt mày đứa nào cũng căng thẳng , ít có những chuyện đi chơi hoặc hẹn nhau ăn hàng . Tất cả cho việc học , mọi chuyện đều gác lại và nhất là mấy chuyện tình học trò cũa chẳng còn cơ hội đâu mà gặp gỡ .

Vậy mà tôi , cái năm phải dồn sức cho chuyện học hành thì tôi lại vướng vào “ chuyện linh tinh “ đó . Chàng học lớp 12 A , tụi tôi thường chê “con trai mà học lớp A “ ( Xin lỗi các bạn nhé , thời học sinh mà suy nghĩ hay lệch lạc ) nhưng lại hay qua lớp tôi để kiếm bạn , ác thay bạn chàng lại ngồi ngay sau lưng tôi . Giờ ra chơi nghe giọng Dũng ( ngồi sau tôi) reo lên :” Minh hả , lâu gặp quá “. Tôi chỉ ngước mặt lên và gặp ngay một ánh mắt đang lướt qua , ánh mắt làm tôi như có một cái gì thật khác lạ . Một ánh mắt sâu thẳm ấm áp , và gì nữa , tai tôi như lùng bùng khi thoáng nghe tiếng chàng phía sau : “ Tau học lớp đàng kia “ Dũng nói : “Vậy là cách tau 2 phòng học hả, cũng gần , rảnh qua tau chơi “ .“ Ừ “ . Những câu đối thoại cứ văng vẳng bên tai tôi , không muốn nghe cũng phải nghe . Loáng thoáng tôi hiểu ra Dũng và chàng đó rất thân nhau , chuyện học hành , chuyện bạn bè được hai anh chàng thao thao không ngớt .

Dãy bàn trên còn mỗi mình tôi , mấy nàng đi ra ngoài hành lang hết rồi , tôi cảm thấy nhột nhạt sau gáy , thật bực mình vì cảm giác có người ngồi sau nhìn làm tôi cảm thấy sao sao . May quá . tiếng chuông báo hiệu hết giờ ra chơi . Tiếng Dũng lại vang lên “ Thôi mi về lớp đi “ Tôi nghe tiếng động phía sau lưng và tôi chỉ kịp ngẩng đầu nhìn lên , cặp mắt ấy lại liếc tôi , có lẽ tôi nghe tim mình đập lọan xạ , sao thế này . Trời đất , đôi mắt ấy làm tôi cứ suy nghĩ hoài , “cửa sổ tâm hồn “ của ai kia đã làm tôi xao xuyến .

Tôi muốn tìm hiểu thêm anh chàng đó là ai , học lớp 12 A mấy ... nhưng đâu biết hỏi ai . Mấy ngày trôi qua không thấy chàng qua lớp tôi , tôi cũng theo các bạn gái ra chơi đứng ngoài hành lang , rất đỗi bình thường tôi nhìn vào hành lang đàng kia ( cách lớp tôi 2 phòng ) , và kìa tôi thấy chàng cũng đang đứng đàng kia nhìn lại , cũng cái nhìn sâu thẳm ấy , tôi núp sau lưng Huyền , qua vai nó tôi quan sát chàng kỹ hơn , dáng cao gầy , mái tóc bồng bềnh ... người tôi như lặng đi khi thấy mắt chàng đang kiếm tìm bóng dáng tôi , tôi cố ép chặt mình vào , len lén nhìn qua .

Buổi ban đầu như thế đó , chúng tôi cứ chạm mắt nhau rồi quay đi , nhưng lúc nào quay lại nhìn tôi vẫn bắt gặp ánh mắt dõi theo . Chỉ nhìn và im lặng , mà sao tôi thấy thật đầy cảm xúc . Chàng không qua lớp tôi nữa nhưng Dũng hay sang chơi bên ấy , tôi thấy hai bạn chụm đầu vào nhau mỗi khi gặp nhau . Có lúc tôi bắt gặp cả hai đều nhìn mình , mặt tôi nóng bừng lên vớiù cảm giác thật kỳ lạ .

Chỉ thế thôi , gần 4 tháng học trôi qua mà chúng tôi chỉ nhìn nhau , thật lạ lùng tôi bắt đầu cảm nhận là tôi cũng thích tìm ánh mắt của chàng , trong một giây thôi và chỉ chúng tôi hiểu thôi , kh6ng ai biết cả . Tôi cũng không nén sự tò mò nên kiếm cách điều tra : “Lúc này Dũng hay sang lớp bên kia quá há “ .Tôi bắt chuyện với Huyền khi hai đưá đứng ngoài hành lang lúc ra chơi “ Mi không biết hả , hắn qua chơi với Minh bạn thân của hắn đó “ Tôi ngạc nhiên : “ Sao mi biết bạn Dũng tên Minh “. Huyền cười: “ Sao không biết , tau có học chung với tụi hắn năm lớp 9 , tên đó học giỏi dễ sợ “. Tôi làm bộ hỏi thêm :“ Học giỏi sao không đi ban B “ .Huyền đấm vào vai tôi: “ Mi nói sai rồi , đâu phải ban B mới là học giỏi , như tau với mi đây có học giỏi đâu “. Tôi cười “ Ý tau nói con trai chứ bộ “. Huyền huyên thuyên :“ Tau rành nhóm đó lắm , tụi hắn có 4 tên mà tên nào cũng học giỏi , nhưng Minh học giỏi nhất “ Tôi trề môi “ Mấy tên học giỏi hơi bị cù lần “ Huyền cười ngặt nghẻo “ Trời ơi , mi bữa nay sao vậy , chê của nào trời trao của đó nghen “ . Tôi vội quay đi để Huyền không nhìn thấy mặt tôi đỏ lên .

Trời bắt đầu vào mùa Đông , tiết trời se lạnh , bọn con gái chúng tôi bắt đầu lôi những chiếc áo lạnh ra để mặc Những sắc màu sặc sỡ đã biến sân trường chúng tôi thật vui nhộn , tôi thầm nghĩ nêu không có mùa Đông ? quanh năm chúng tôi chỉ mặc bộ áo dài trắng , chán ơi là chán , đứa nào cũng giống nhau , đôi khi nhìn sau lưng cũng dễ nhầm lẫn . Thật tuyệt vời , tôi nghĩ đám con gái tụi tôi trông xinh hơn và dễ thương hơn mọi khi (quả là mèo khen mèo dài đuôi).

Trời lạnh quá , tụi tôi không còn có hứng thú ra ngoài hành lang đứng mỗi khi ra chơi nữa , tụm đầu lại nói dóc và nghĩ ra nhiều cách để phá phách mấy anh chàng ngồi sau lưng , người đầu tiên bị nạn là Dũng , chân hắn dài quá nên ngồi đàng sau mà tụi tôi thấy hai bàn chân của hắn luôn ở dưới ghế của chúng tôi . Bữa nọ Huyền bấm tôi : “ Ê “. “ Gì vậy “ Huyền nhướng mắt và tôi nhìn xuống thấy hai bàn chân Dũng gác vào nhau , một chiếc giày sangdan nằm chơ vơ kế bên . Huyền bặm môi kéo nhẹ chiếc giày lên trên và lấy chân đá một cái , chiếc giày bay qua nằm dưới dãy bàn phía bên kia . Sự việc xảy ra nhanh đến nổi tôi không kịp ngăn lại . Tôi thì thầm : “Trời đất , mi làm gì vậy “ Huyền cười tinh nghịch :“ Cho đáng đời hay thọt chân lên “ . Chuông báo hiệu giờ ra chơi đã hết , tôi nghe tiếng Dũng kêu nho nhỏ “ Chết rồi “ .Tôi và Huyền bấm nhau cười , nghe loạt xoạt phía sau lưng , chắc Dũng đang cúi tìm chiếc giày đi lạc . Có lẽ tìm mãi không ra anh chàng bèn lên tiếng :“ Mấy vị cô nương có thấy chiếc giày của tại hạ không ? “. Huyền quay xuống :“ Chuyện gì vậy “ Dũng thì thầm: “Không biết chiếc giày của Dũng đâu mất rồi “. Tôi tinh nghịch quay xuống : “ Hồi sáng Dũng có mang đi học không “ Dũng nhăn nhó:“ Chứ chẳng lẽ mang một chiếc , làm ơn chỉ dùm đi “. Huyền đùa tiếp “ Ờ , để Huyền xem có trong cặp không há “. Dũng vội vàng nói :“ Huyền coi dùm đi “ .Chẳng ngờ Huyền lườm một cái :“ Người ta nói chơi thôi , chứ giày của Dũng là sao nằm trong cặp Huyền được “. Dũng năn nỉ : “ Thôi đừng đùa nữa , muốn gì Dũng cũng chìu “. Huyền cười :“ Một chầu chè nhé “. Tôi chưa tha: “ Thu chỉ thích ăn kem thôi “. Dũng gật đầu lia lịa “Cái gì cũng chịu hết , vừa chè vừa kem , quý vị chỉ dùm không thôi thầy vào lớp bây giơ’ “. Huyền cười , chỉ tay :“ Chắc là ở bên dãy bàn bên kia “. Dũng nhìn theo và nhảy lò cò qua bên kia tìm giày , khi hắn trở về chổ cũ thì may thay thầy cũng vừa vào lớp . Suốt giờ học chúng tôi có dịp bấm nhau cười hoài , có lẽ cũng là một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời “ nhất quỷ nhì ma…” của chúng tôi .

Những buổi học căng thẳng làm chúng tôi hầu như quên đi chuyện vừa qua , cho đến buổi học cuối tuần được thầy chủ nhiệm thông báo nghỉ 2 tiết sau , cả lớp mừng rỡ reo lên ầm ỹ. Dũng chồm ra bàn của tụi tôi : “ Hôm nay cho Dũng trả nợ nghe “ Huyền khoái chí gật đầu : “ Đồng ý liền , đi đâu ? “. Dũng nhìn đồng hồ đeo tay :

“ 30 phút nũa tại quán bà Tư béo “. Tôi tròn mắt : “ Dũng cũng biết quán bà Tư béo nữa hả “. Dũng đi ra cửa còn nói vói lại: “ Sao không biết “. Chúng tôi vui vẻ đi ra bãi xe , Huyền lấy xe đạp ra và chở tôi , nhà tôi gần trường nên chỉ đi bộ thôi .

Quán bà Tư béo hơi xa trường tôi , nhưng hầu như học sinh vùng này đứa nào cũng biết , bà bán chè , kem , sinh tố , nước mía , cái gì cũng chất lượng . Chúng tôi thường đùa “ Ngon bổ rẻ không đâu bằng quán bà Tư “ Gọi bằng bà Tư béo vì bà hơi tròn trịa một chút , bà không bao giờ giận khi được tụi tôi đặt cho biệt danh đó , quán bà còn thu hút tụi học sinh chúng tôi vì quanh nhà bà là những tàng cây trứng cá thật râm mát , ngồi vào nơi đó thì chẳng muốn bước ra .

Khi chúng tôi vào quán thì bên trong chỉ có vài ba người , Huyền chọn một bàn nằm ngoài sân , cạnh một hồ cá , chúng tôi thả hồn theo tiếng nhạc nhè nhẹ cho đến khi Dũng đến gần mà không hay biết gì hết : “ Quý vị cô nương đến sớm quá há “. Tôi ngước mắt lên và một thoáng tôi nghe như tim mình mất một nhịp đập . Trời đất , Dũng dẫn thêm Minh , hai tên kéo ghế ngồi xuống , tôi lại bắt gặp ánh mắt Minh nhìn mình . Tôi cảm thấy luống cuống , may sao Huyền liếng thoắng : “ Bộ sợ tụi này ăn hiếp sao mà dắt theo đồng minh vậy “. Dũng cười :“ Đâu có , nhà Minh gần đây nên tiện thể ghé ngang rủ đi cho có bạn “. Huyền chưa buông tha : Để tui hỏi bạn tui coi chịu không nghen” , Huyền hích tôi “ Sao , mi chịu cho ngồi chung không ? “. Tôi gật đầu “ Cũng được mà , mi sao khó quá vậy “ Huyền cười : “ Giỡn một chút thôi , bây giờ sao đây?“ Dũng cũng cười : “ Thì các bạn thích ăn gì kêu đi , hôm nay Dũng trả nợ mà “. Huyền cười : “ Hai món chè và kem đều ngọt hết , làm sao ăn một lần được , thôi hôm nay ăn một thứ thôi , bữa sau ăn tiếp “ Dũng gật đầu “ Sao cũng chìu hết “ Tôi bấm Huyền nhưng hắn vô tư lắm , trêu chọc Dũng hòai chỉ còn tôi và Minh ngồi làm thinh không nói gì hết . Bình thường tôi không phải là đứa ít lời nhưng hôm nay chữ nghĩa bay đâu mất , tôi cũng không dám ngước mặt lên vì sợ gặp ánh mắt Minh nhìn mình . Các ly chè thật hấp dẫn , chè thập cẩm nên mỗi thứ một ít , đậu đỏ , đậu trắng , đậu xanh nấu nhuyễn , bánh lọt , nước dừa , hương vị thật thơm ngon , Huyền và Dũng vừa ăn vừa nói chuyện rất vô tư , tôi cũng thèm được sự hồn nhiên của nó mà chẳng được . Tôi tự trách mình “ Sao mi yếu bóng vía quá vậy , người ta mới nhìn thôi mà đã chết đứng rồi “, vậy mà tôi không thể mở miệng nổi , ngay cả Minh cũng vậy.

Dường như nhận ra sự im lặng của hai đứa tôi , Huyền trêu chọc : “ Sao nãy giờ chỉ nghe tiếng tui không vậy , quý vị ngủ hết rồi hả “ .Tôi lườm Huyền một cái ,hắn chưa buông tha : “ Minh à , bạn phải cho tụi tôi biết vì sao bạn lạc bước đến đây “. Giọng Minh trầm ấm : “ Hôm nay Minh không có giờ học nên Dũng rủ đi là đi chứ đâu biết gặp các bạn ở đây “. Tôi phản ứng liền : “ Nếu biết thì sao ?”. Minh cười khẽ : “ Thì càng đi lẹ chứ sao ? Cơ hội ngàn năm có một mà ” Chúng tôi cùng cười , không khí ngượng ngập dường như biến mất sau câu trả lời rất có duyên của Minh .

Huyền thật là tế nhị , có lẽ hắn cảm thấy sự khác thường của tôi với Minh nên điều tra Minh ráo riết , qua đó tôi biết thêm Minh đã mất mẹ , Ba Minh hay đi làm ăn xa nên gởi Minh ở nhà bà nội của Minh . . Tôi chạnh lòng thương cho bạn , có lẽ bạn thiếu tình thương của gia đình , đôi mắt ấy luôn luôn có những nét buồn thoáng qua .

Dũng rủ : “ Noel này , các bạn có chương trình gì không ?” Tôi chớp mắt : “ Chẳng có năm nào mình đi đâu hết “ Huyền bấm tôi : “ Năm nay phá lệ xem sao “. Tôi chưa kịp trả lời thì Dũng đã lẹ miệng : “ Dũng tính như vầy , chúng ta sẽ đi qua xóm đạo xem , ở đó rất vui , nhưng phải đi sớm nếu không sẽ kẹt xe không vào được “ .Tôi chắt lưỡi : “ Thu không hứa nghe , vì phải xin phép mà chưa biết ba má mình cho đi không nũa “ Huyền thật nhanh trí : “ Huyền sẽ đến xin phép cho , đảm bảo uy tín mà “. Chúng tôi chia tay nhau trong buổi chiều sắp tắt nắng với niềm vui hứa hẹn một buổi tối đi chơi đầy thú vị .



đọc tiếp phần 2