Chức Nữ Về Làng 1, 2, 3, 4


Chức Nữ Về Làng

- Phần 2 -


Trúc Lâm Viên

Café Trúc lâm Viên tọa lạc trên đường Lê đình Dương. Lối kiến trúc Trung Hoa hoàn toàn bằng gỗ nâu sậm bóng láng gần như đen, những cây cột tròn cùng màu cao vút lên tận mái nhà. Khung cảnh tối lù mù khiến Thọ liên tưởng đến lữ quán trong truyện kiếm hiệp Kim Dung, là nơi mà các tay anh hùng hảo hớn hẹn hò đàm đạo chuyện ân oán giang hồ.

Thọ sợ vấp ngã, cẩn thận bước từng bước chậm theo sau lưng ôn Tú. Rải rác mấy ngọn đèn vàng nhỏ xíu trên cao soi lờ mờ khuôn mặt ôn Quảng, Duẫn (chồng Thuận), Thuận, Điệp, Hoàn, Thoa, Bảo, Vinh(chồng Lý), Lý. Có cả mụ Điểu đã gặp hồi chiều ở Phan thanh Giản. Đặc biệt Thọ gặp lại Mai (vợ Quảng) là bạn cùng lớp Phan châu Trinh.

Những câu chuyện nho nhỏ kéo dài không dứt…Mụ Lý sôi nổi kể vợ chồng Lý từ ga về nhà bỏ quên một xách tay trên taxi và may mà truy tầm lại được. Thọ lanh chanh nhắc lại cuộc hội ngộ tay ba « Thọ-Tú-Trực ».Cho dù thiếu ánh sáng nhưng vẫn hiện rõ vẻ mặt thích thú của đám bạn, làm Thọ hăng máu tới luôn câu chuyện « hội ngộ vô hình từ Houston ». Đàn bà ham tán dóc nhưng không làm sao quên được màn chụp hình. Vậy là hai máy ảnh thay phiên nhau bấm lia lịa trong bóng tối. Kỷ niệm đau buồn xâm xoàng ngất xỉu trên tàu hỏa sáng nay của vợ chồng mụ Lý đã chìm vào dĩ vãng… Cả hai tươi tỉnh cười duyên trước ống kính của mấy tay phó nhòm tài tử có đôi mắt nhấp nhem rất đáng cho Thọ nghi ngờ tài năng.

Du hí

Thuở khai thiên lập địa, Thượng Đế tạo hình đất sét nặn tượng núi, sông, cây cỏ…Ngài ngắm ngía những tác phẩm của mình và gật gù hài lòng. Sau đó ngài nặn tượng thú vật, ngay cả con khỉ ngài cũng đắc ý ! Ngài say mê nặn tượng một người đàn ông, chiêm ngưỡng nó và mỉm cười hãnh diện. Hăng máu , ngài cặm cụi nặn tiếp tượng đàn bà nhưng lần này bực mình vì không vừa ý cứ phải sửa đi sửa lại. Chán nản, ngài chắc lưỡi : « Thôi kệ, tự nó sẽ lo maquiller ! ».

Đó là lý do vì sao đàn bà ham làm đẹp.

Thọ rủ các bạn đi massage mặt . Hai mụ lên tiếng chưa từng thử qua massage lần nào. Tuy ở bên Pháp 26 năm mà Thọ chỉ dám đặt chân vào tiệm thẩm mỹ một lần duy nhất vì giá mắc gấp 20 lần Việt nam ( 45euros), nhưng trong đám mù thì kẻ chột làm vua, Thọ làm tài khôn giảng giảI công dụng của massage, nào là căng da, làm khít lỗ chân lông và đánh phấn rất ăn. Bảo đảm sẽ trẻ ra hơn 5 tuổi thì mụ nào cũng hớn hở đồng ý, nhất là tối nay có mục hấp dẫn cần phải làm đẹp.

Thọ biết nhiều tiệm massage là nhờ cô em dâu (người đẹp café Quỳnh Châu nổi tiếng một thời đường Phan châu Trinh) tận tình hướng dẫn. Tiệm sang nhất Đà nẵng tên Shiseido gần Thông tin, các nữ nhân viên được thầy Nhật huấn luyện nên kỹ thuật cao mà chém tiền cũng bạo !

Cả bọn đèo nhau bằng xe gắn máy trực chỉ đường Quang Trung. Khi tới nơi mụ Hoàn được dịp cười khúc khích, chọc quê mụ Thọ tên tiệm thẩm mỹ là Kosé mà mụ Thọ nhớ lộn là Késo.

Tiệm Kosé ra đời chưa bao lâu nên cách tổ chức mới mẻ hơn các nơi khác. Chủ nhân khôn ngoan cấm nhân viên nhận pourboire để tránh tình trạng thiên vị khách. Mua 10 phiếu tặng thêm 2 phiếu, danh từ mới lạ tai là «  khuyến mãi » 2 phiếu .

Cửa kiếng lối ra vào Kosé bóng loáng. Những lọ mỹ phẩm Đại Hàn xinh xắn bày trên các kệ gương phản chiếu ánh sáng đèn trông thật vui mắt. Vài tấm hình quảng cáo khổ lớn nổi bật khuôn mặt diễm lệ của người mẫu có tác dụng dụ dỗ những tâm hồn nhạy cảm mở hầu bao mua mỹ phẩm. Chủ tiệm mắt sáng ngời trúng mối một lần sáu mụ khách, đon đả mời lên lầu. Phòng gắn máy lạnh mát rượI trong buổI trưa hè thật là dễ chịu ! May quá những khách cũ vừa xong, sáu mụ thay áo kimono satin trắng nằm dài trên sáu chiếc giường nệm nhỏ. Sáu nữ nhân viên trong lứa tuổI dậy thì, trang phục blouse trắng, miệng mang khẩu trang. Nghiêm chỉnh ngồI trên đầu giường mỗi mụ, hai bàn tay uyển chuyển mềm mại của các cô gái trẻ thoa vuốt nhẹ nhàng săn sóc làn da mặt của những người đàn bà khóc tuổi thơ đi… Cảm giác êm ái dễ buồn ngủ. Thọ dặn dò :

---TụI bây đừng nói chuyện hí, ráng ngủ một giấc cho khỏe để tốI đi chơi.

Tưởng đâu im lặng tức là đồng ý, nhưng chỉ độ một phút sau giọng mụ Thoa tiếc nuối :

---Uổng ghê ! tao quên đem theo máy hình !

Mụ Lý chắc lưỡi :

---Ừ hí, uổng thiệt là uổng ! có được vài tấm kỷ niệm vui biết mấy !

Thọ không nhớ kiêng cữ :

--- Thôi ! thôi mi ơi, chụp ra hình sáu mụ nằm dài kiểu như nằm trong nhà xác thấy ghê lắm ! 

Câu nói nặng mùi ghost làm mấy mụ ớn lạnh. Giọng một mụ Huế mất bình tĩnh :

---Mi nói chi mà dễ sợ rứa mi!.

Im lặng huyền bí...

Thiu thiu một hồi lại có tiếng thầm thì và tiếng cười khúc khích. Mụ nằm bên cạnh mở choàng mắt tò mò :

---Tụi mi kể chuyện chi mà cười dữ rứa ?

Mụ được hỏi có dịp kể lể dài dòng… Vậy là tiêu tùng giấc ngủ trưa!

Tối nay vợ chồng Thông (em của Thọ, cũng là cựu học sinh Phan châu Trinh) sốt sắng mời bạn chị Thọ một bữa ăn thân mật mừng ngày hội ngộ Đà nẵng. Cả bọn hẹn nhau 6 giờ chiều trước tiệm tạp hóa nhà mụ Hoàn góc đường Phạm hồng Thái và Nguyễn tri Phương(bây giờ đổi tên Nguyễn chí Thanh). Những khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, vài đầu tóc mới cắt gội ở tiệm ra, móng tay dài trau chuốt kiêu sa…Y phục đúng mode 2004 ! Robe khoe đùi, quần jean bó sát mông, áo thun hở ngực…Mỗi mụ khôn ngoan che dấu khuyết điểm và khai thác triệt để ưu điểm của mình. Mụ nào cũng lộng lẫy khác hẳn thường ngày và đúng là trẻ ra hơn 5 tuổi ! Ôn Tú thả Thọ với các bạn và hẹn tới trễ vì ôn bận dạy thêm lớp luyện thi đại học, cương quyết không bỏ học trò. Thọ hơi buồn nhìn theo chiếc vespa quẹo hướng Ngã Năm, nhưng rồi nhanh chóng nhập bọn tíu tít mấy chuyện tào lao. Chờ đợi mụ Kim Long sốt cả ruột. Nhớ vẻ mặt mụ Long năn nỉ :

--- Tụi mi đợi tao tới trễ …chút xíu, tao bận ăn đám cưới lúc 4 giờ và sẽ tranh thủ về sớm.

---Ăn đám cưới sức mấy về sớm được. Thôi mi bỏ quách đám cưới cho rồi !

Mụ Long nhăn nhó :

---Bỏ không được mi ơi ! chỗ bà con mà mi. Bỏ được thì còn nói chi nữa !

---Rứa thì mi cứ việc lo đám cưới, khỏi đi với tụi tao. Tụi mình còn thiếu chi dịp, tao còn ở lâu mà !

Mụ Long xuống câu vọng cổ :

---Thôi tội tao quá mi ơi ! Chỗ ni toàn mấy ông bà già chán lắm !

---Mi làm như tụi mình còn trẻ !.

Mụ Long cười hì hì:

---Chỗ ni còn tệ hơn ! Toàn mấy cụ 60, 70 trở lên không hà !

Vậy là một tâm hồn yếu đuối bị mủi lòng, để rồi giờ đây mới biết « chút xíu » của bạn là hơn nửa tiếng mà chưa thấy mặt mũi.

Hai người bạn tình nguyện chờ mụ Kim Long. Cả bọn phóng xe qua cầu Quay, vượt sông Hàn trực chỉ hướng biển Mỹ Khê.

Quán Mỹ Hạnh nổi danh trong số hơn chục quán nhậu dọc theo bờ biển. Bàn ghế đặt ngoài trời lồng lộng gió mát rượi…Khi gặp cơn mưa tới bất chợt, nhân viên nhà hàng chỉ việc đẩy bàn có bánh xe vào trong quán một cách nhanh nhẹn. Thông mừng rỡ nhận ra mụ Thoa, hơn 30 năm rồi mới gặp lại người bạn thân của chị vẫn thường tới nhà chơi. Thông bật mí một bí mật :

---Thông nhớ hồi xưa ông anh của tụi này thầm yêu chị Thoa.

Mụ Thoa ngạc nhiên :

---Rứa à ! rứa mà chị có biết chi mô !

---Thì tại hồi đó mi đẹp quá nên anh tao mặc cảm đâu dám thổ lộ !

Câu nói thành thật của Thọ làm mụ Thoa hãnh diện chớp chớp mắt bồi hồi cảm động.

Thọ giới thiệu với Thông : « Hồng Điệp là em của bác sĩ Võ văn Tùng »( vẫn thường liên lạc với ba của mụ Thọ bên Cali). Thông rành rẽ : « ---Chị Điệp đọc cuốn Vòng tay định mệnh của anh Tùng mới ra lò chưa ? ». Mụ Điệp bất ngờ ngạc nhiên vì tin tức xoay theo một vòng đặc biệt…Thọ ở Pháp, cù rủ mụ Điệp từ Nha Trang ra gặp Thông ở Đà Nẵng. Thông mới du lịch Mỹ về tình cờ bàn đến cuốn sách mới nhất của người anh mụ Điệp ở tận Cali.

Nhóm 17 người quây quần quanh chiếc bàn dài, vừa thưởng thức tôm ngêu sò nướng, cá đút lò, mực hấp gừng, cua rang me…, vừa cụng ly « dô !dô ! »vừa ngắm thiên hạ tắm biển đêm, thảnh thơi đi dạo trên bãi cát….Đám bạn cũ và bạn mới có dịp cười sặc sụa về những câu chuyện tiếu lâm qua lời kể của Thông « Con chuột thám tử » và « Việt kiều xanh lè » của Thọ. Bữa tiệc kết thúc gần 9 giờ. Cả bọn hăng hái kéo nhau qua Spice.

Các hàng quán ở Đà nẵng thường mang tên Mỹ nhưng chủ tiệm và nhân viên phục vụ đều là da vàng mũi tẹt và đồ ăn hoàn toàn mang mùi vị dân tộc. Quán Spice mớI mở nằm trên đường gần biển Thanh Bình. Hai vợ chồng chủ quán là chỗ quen biết Thông Châu, ra tận cửa đón chào nồng nhiệt. Thọ mừng rỡ thấy ôn Tú vừa nhập bọn. Tiếng nhạc dập dìu…sôi động vừa phải đúng trình độ lứa tuổi sồn sồn. Một kép bỏ về trước, kép Việt kiều Mỹ và 2 kép còn lại bị dị ứng mùi đàn bà lạ, chỉ độc quyền nhảy với bà xã nên kép Thông và kép Tú được dịp tung hoành thỏa thích. Mấy đào ngứa ngáy chân tay vì nạn thiếu kép, thôi đành xúm nhau tán dóc , tranh đua với tiếng nhạc đến khan cả tiếng. Ôn Vinh, Thông, Long, Thọ chơi bạo lên cầm micro hát hò. Cũng là dịp làm phước cho ca sĩ thứ thiệt nghĩ xả hơi ! Các bạn tử tế thay phiên nhau lên tặng hoa làm những ca sĩ giả hiệu cười tươi như …hoa ! Không khí đang vui nhộn thì quán Spice đến giờ đóng cửa. Không phải thầy bói cũng đoán biết mấy mặt già ham dzui, Thông kín đáo « chơi đẹp » với ban nhạc. Vậy là nhạc sống tưng bừng tiếp tục cho đến nửa đêm.

Lẫu Tứ Xuyên

Mừng ngày hội ngộ mỗi năm, tối hôm sau Ngưu Lang và Chức Nữ rủ hai đám bạn tới quán nhậu Lẫu Tứ Xuyên.

Từ đường sông Bạch Đằng vượt cầu Quay rồi quẹo qua tay phải sẽ gặp ngay con đường mới rộng rãi tên là Bạch Đằng Đông. Khoảng 4 giờ chiều vô số bàn ghế nhựa thấp lè tè, màu sắc vui mắt xuất hiện dọc theo bờ sông Hàn. Mùi thịt nướng thơm lừng bay trong gió chao ơi là quyến rủ những tâm hồn chưa thoát tục, giả vờ quên hôm nay là ngày Phật tử ăn chay. Các em tiếp viên tuổi xấp xỉ 20 mặc đồng phục jupe xanh đậm cũn cỡn khoe cặp giò trẻ trung và áo thun trắng bó sát người, chạy lăng xăng ngọt ngào dụ dỗ khách mày râu uống bia để được ăn chia theo tỉ lệ tiêu thụ. Khung cảnh ở đây thật lý tưởng ! Vừa nhậu nhẹt dưới ánh trăng sao, vừa hưởng gió mát sông Hàn, chỉ phiền dạo này mưa Ngâu hay tới bất chợt nên ôn Tú lo xa chọn quán Lẫu Tứ Xuyên cũng trên đường Bạch đằng Đông.

Ôn Tú giới thiệu : Trung, Cảnh, Châu, Thắng, Vĩnh, Long, Sanh, Nam, Chánh, Hiệp và vợ Cảnh.

Thọ giới thiệu : Thoa, Hoàn, Điệp, Bảo, Long, Út, Lý, Thuận, Duẫn, anh Khiếu và anh Vinh.

Lòng khấp khởi mừng thầm nghe ôn Tú và mụ Thọ đề nghị nam nữ ngồi xen kẻ cho âm dương hòa hợp, 13 ôn ngó lom lom 11 mụ với bao chứa chan hy vọng( trong đó có một số ôn được vợ cấp giấy phép tạm thả tự do tối nay và vài ôn độc thân vui tính !). Từ lâu vốn đã quen cảnh trai thiếu gái thừa, gươm lạc giữa rừng hoa…bỗng nhiên hôm nay được đời đãi ngộ làm mấy mụ chới với mất bình tĩnh. Một số mụ e thẹn như nữ sinh, ngượng ngùng bối rối kéo nhau ngồi chung một góc, vài mụ cuốn theo chiều gió nhập bọn với mấy mụ kia nhưng cõi lòng tan nát…Chỉ trừ mụ Thọ nhởn nhơ len lỏi vào xóm đực rựa.

Tiệm bắt chước lối chiêu đãi Trung Hoa, tiếp viên đẩy xe bốn bánh trình bày đủ loại tôm, thịt, mực, cá sống cho khách chọn. Gỏi tôm thập cẩm, mực hấp gừng, thịt bò nướng…Món lẫu Tứ Xuyên lạ mắt hơn các tiệm khác, giữa mỗi bàn có khoét một lỗ tròn đặt bếp gaz dấu kín đáo bên dưới. Thọ cầm ly bia thoải mái đi tứ tung, ghé nói chuyện với ôn này vài câu và nhào qua mấy mụ theo dõi tình hình chính trị …Ôn Cảnh vẫn say sưa với nghề Bonsai và Hòn non bộ--- Ôn Thắng không may bị cụt hai chân, cả ngày chỉ bận rộn chăm lo đàn gà, thỉnh thoảng ôn Châu không quên xuống tận Điện Bàn chở ôn Thắng bằng xe hai bánh lên Đà nẵng hội ngộ bạn bè---Ôn Khiếu mới vừa ở bệnh viện về bồi hồi cảm động được các bạn trai bao quanh âu yếm ---Ôn Nam Xà đang ôn lạI kỷ niệm với mụ Kim Long một cách hào hứng sôi nổi---Mụ Hiệp và vợ Cảnh chụm đầu rù rì to nhỏ---Mụ Điệp và mụ Thuận trầm ngâm nghe tiếng mưa rơi vẻ mặt lừ đừ như buồn ngủ---Mụ Thoa ôm máy điện thoại õng ẹo nũng nịu với ông xã, mụ Thọ nghe lén và kề tai mụ Hoàn nhái lại giọng Huế các Mệ làm mụ Hoàn rủ ra cười nghiêng ngã--- Mụ Bảo tâm hồn đảo điên vì điện thoại cho ông xã nảy giờ không được, trong khi mụ Thoa chơi nổi đang chứng tỏ cho mọi người biết mình là người vợ hiền. Vậy là mụ Bảo nôn nóng dùng đầu đũa chọt vào những nút điện thoại nhỏ xíu, thay cho mấy móng tay dài vụng về búp măng tô điểm hoa lá cành---Mụ Út nói chuyện với bạn nhưng đôi mắt vẫn liếc hướng ông xã Khiếu, phòng hờ ông xâm xoàng thì mụ sẽ cấp tốc nhào tới ra tay cứu độ…

Mưa càng lúc càng to… Mấy mụ bị mưa tạt ướt bộ đồ vía la lên chí chóe. Nhân viên lăng xăng đẩy bàn tránh mưa. Các em tiếp viên rình rập ly bia nào vơi chút xíu là nhào tớI rót thật đầy. Cả bọn ngồI tán dóc trong tiếng mưa rơi rào rào trên mái tôn… Vậy là tốI nay đành bỏ mục Karaoké và nhảy đầm. Thiệt là uổng công mụ Thọ dặn dò ôn Tú nhớ rủ kép cho đông, cứ lo xa đào bị ế ẩm như tốI qua!

Về thăm trường cũ

Sáng nay mụ Hoàn, Thọ, Lý, Điệp, Bảo, Thoa và Điểu hẹn nhau đi thăm trường Phan Châu Trinh. Vài mụ lo ngủ dậy từ sáng sớm ghé qua tiệm làm tóc. Mụ nào cũng an tâm thấy có ba máy hình được đem theo. Đa số tô son điểm phấn đậm nét hơn thường lệ vì tưởng tượng mình sẽ đẹp hơn trong hình. Đặc biệt mụ Thoa chơi nổI vớI cặp kính viền trắng kiểu Michel Polnareff.

Trước cổng hàng chữ “Trường phổ thông trung học Phan- châu- Trinh” và dưới là tấm băng vải đỏ “Nhiệt liệt chào mừng kỷ niệm 75 năm ngày thành lập công đoàn Việt nam (28/7/1929 – 28/7/2004). Ngay giữa sân là bức tượng cụ Phan châu Trinh màu đen đặt cao trên bệ ciment trắng. Chung quanh có nhiều cây xanh bóng mát làm dịu bớt ánh nắng mùa hè oi ả. Hơn 30 năm rồI mớI trở về thăm ngôi trường cũ, có lẻ đứa học trò quậy mang tâm trạng không giống đứa học trò ngoan…

Lòng nao nao cảm động…Cũng trong sân trường này đây, nhỏ Thọ mặc áo đầm xòe màu trắng vào ngày nhập học lớp đệ thất, bồn chồn hãnh diện được bước lên bậc trung học như các anh chị lớn. Chập chờn hình ảnh từng lớp xếp hàng ngay ngắn, cô nữ sinh mặc áo dài trắng luôn luôn sắp hàng đôi vớI Kim Thoa, hồn mơ mộng đâu đâu nhưng làm bộ nghiêm chỉnh chào cờ dướI đôi mắt nghiêm nghị của thầy tổng giám thị Nhuận.

Đàng xa một dãy xe hai bánh gợI nhớ chiếc xe đạp cũ màu xanh, mà dây chaine là thủ phạm làm lai ống quần trắng dính dầu dơ dáy và rách bươm như chuột gặm.

Thọ bồI hồI ngước nhìn lên góc lầu khuất sau tàng cây xanh lá, nhớ lạI mỗI lần đi học trễ, hấp tấp chạy leo lên các bậc cầu thang thiếu điều vấp té, thở hổn hển mà thầy vẫn nhất định không cho vô lớp, bắt trò phảI trở xuống văn phòng xin cấp giấy phép.

Thọ chợt mỉm cườI nghĩ đến những khuôn mặt trẻ rạng rỡ xôn xao khi nghe tin “vui” loạI thầy trúng gió, thầy bận đi đám ma bà già vợ, cô lâm bồn…và cả bọn kéo nhau ra bờ sông Hàn ngồI trên ghế đá dướI giàn bông giấy màu đỏ tím, cảm thấy thờI gian sao mà trôi nhanh hơn những giờ học khô khan...

Nhìn qua lớp học gần văn phòng, mà có năm trường sử dụng tổ chức văn nghệ, Thọ bỗng nhớ tốI nọ mụ tớI sớm dành chỗ cho con bạn thân Kim Thoa. Lát sau trò Thoa đủng đỉnh bước vào. Bao nhiêu đôi mắt chiếu tướng trò Thoa vì trờI nóng mà trò dám chơi nổI mang đôi găng tay dài kiểu mệnh phụ, mặc chiếc robe màu xanh chi chít hai hàng nút. Tính cả thảy đúng 100 hột nút!

Tiếng mấy mụ kêu ơi ớI chụp hình. Nhìn sát bờ tường hành lang quét vôi màu vàng có vài băng ghế đá màu hồng, Thọ bước chầm chậm tớI gần như ngườI mộng du. Một cành cây nghiêng ra ngoài khêu gợI tính nghịch ngợm hồI nhỏ. Thọ thoăn thoắt trèo lên cây, hai chân kẹp hai bên như phi ngựa và la chí chóe: “Ê tụI bây coi khỉ leo cây nè!". Mấy mụ không ai hưởng ứng, thủng thẳng tớI ngồI đàng hoàng trên băng ghế.

Bảy mụ vào hành lang nói chuyện huyên thuyên… Bỗng nhiên một mụ “suỵt, suỵt” vì nhận ra có lớp đang học. Cả bọn bước vào một lớp trống bên cạnh. Trên bảng đen nổI bật hình tròn và bài toán đã giảI xong. Những viên phấn trắng vụn nằm lăn lóc trên bàn thầy bên cạnh miếng dẻ rách. Thọ có cảm giác như đang sống lạI giờ toán , hồI hộp theo dõi thầy đang lật sổ điểm, lòng thầm van vái ông bà tổ tiên có linh thiêng xin “mà” mắt ông thầy đừng kêu trúng tên con!…Những dãy bàn gỗ cũ mèm vô tri vô giác dường như sinh động vớI những khuôn mặt học trò ngày xưa đang ồn ào cườI nói. Thoa ngồI đầu bàn, Thọ ngồI giữa và Hoàn trong góc, gặp lúc bàn rộng hơn lạI có thêm Minh Chi. Đến giờ làm bài kiểm không đứa nào lo sợ vì đã đoàn kết chia nhau mỗI đứa học tủ vài bài, đề ra trúng ai thì ngườI đó chỉ việc kê miệng đọc chuyền cho đứa kế bên. Lần nào cả bọn cũng chắc ăn 16, 18 điểm. Lần nọ Hoàn xui xẻo đã học thuộc bài nhưng bị quên bất thình lình, Hoàn sợ quá lo khóc trước nên không ai dám cằn nhằn. Hoàn còn được cả bọn thương hại an ủI “không phải lỗi của mi!”.

Nghe đâu trong vòng 6 tháng nữa trường sẽ bị phá hủy để xây nhiều tầng hơn, Thọ bịn rịn nhìn lạI phòng học lần cuốI cùng. Màu tường xanh cũ đang tróc vôi hơi ngã qua màu úa vàng man mác khúc nhạc buồn không tên … Thọ thầm nghĩ sẽ gọi tên màu xanh khó pha chế này là màu Phan châu Trinh vào những bức họa của mình. Ghé mắt nhìn vào văn phòng thấy cái kẻng nằm trong góc, bồI hồI đâu đây âm thanh hạnh phúc của tiếng kẻng giờ ra chơi và giờ tan học dường như vẫn còn văng vẳng bên tai…

Shopping

RờI khỏI trường, cả bọn rủ nhau đi siêu thi. Siêu thị Bài Thơ là siêu thị độc nhất Đà nẵng, cách Ngã ba Cai Lang chừng 200 m. Siêu thị khá rộng lớn. Tầng dướI bán áo quần, tầng trên bán thực phẩm và tầng cao hơn là rạp ciné gắn máy lạnh do ĐạI Hàn xây cất.

Cả bọn thảnh thơi đảo qua đảo lại ngắm nhìn. So vớI các siêu thị ở ngoại quốc thì các gian hàng ở đây thuộc thứ yếu. Mấy mụ thay nhau chui vào cabine thử quần áo rồI chờ lờI phán xét của các bạn. Hiếm mụ nào có lập trường rõ ràng! Thọ mặc thử áo thun màu vàng có hình chữ U đằng trước, áo hơi chật trước ngực làm chữ U phình ra hai bên gần giống chữ O, ngắm ngía trước gương cảm thấy mình bó cứng tròn như đòn chả, tính không mua nhưng nghe cả bọn nhao nhao khen “mi mặc áo ni thấy trẻ ghê!” thì hí hửng trả tiền. Cũng vì được khen mấy chữ “ốm -trẻ - trắng” mà có mụ chơi luôn ba áo! Sáu mụ bị móc túi, chỉ có mụ Điểu là người bản lãnh cao cường nhất không tốn xu nào. Ba mụ Thoa, Điệp và Thọ chịu không nổI, mặc luôn áo mớI vớI tâm hồn lâng lâng như con nít…

Cả bọn kéo nhau ra sau chợ. Hơn 10 nồI chè lớn đủ loạI hấp dẫn mở nắp đón bụI bặm xe cộ chạy hai bên đường. Mụ nào cũng gọI ly chè có đập đá vụn thấy phát thèm. Thọ khát nước nhưng e ngạI đau bụng nên chỉ ăn liên tiếp hai chén đậu ván đặc.

Chuyện đàn bà

5 giờ chiều hôm sau điện thoạI reo hốI ôn Tú và Thọ đến nhà mụ Hoàn gấp, cả bọn đang chờ đi ăn mì Quảng. Lật đật tớI nơi nhưng chỉ gặp Như Thủy (em gái Hoàn) cho biết mụ Hoàn và mụ Lý đang ở quán Internet, nhắn sẽ về liền. Thoáng thấy mụ Bảo chường mặt cườI điệu rồI mụ hấp tấp lên lầu sửa soạn nhan sắc. Ngơ ngác về sự vắng mặt của các bạn, Thọ chợt chú ý đến hai nữ nhân lạ mặt cở tuổI sồn sồn nhìn mình đăm đăm, dù không quen nhưng mụ gật đầu chào lấy lệ. Hình như ôn Tú nói câu chi vớI một bà mà Thọ chỉ nghe loáng thoáng.

Không mấy tin tưởng về lờI nhắn “chờ một chút sẽ về liền”, Thọ rủ ôn Tú chở qua tiệm Kodak lấy hình. Trên đường Thọ thắc mắc: “---Bộ Tú quen vớI bà hồI nảy à ?” “---Thì con Tường Vi đó! Tú mớI biết nó hôm ăn nhà con Út”. Thọ sửng sốt: “---Ủa, con Tường Vi à!”. Cách đây mấy hôm mụ Lý rủ Thọ và mụ Bảo đi thăm một ngườI bạn cùng lớp tiểu học Hòa Vang. Vì không nhớ ra nổI Tường Vi là ai, lạI nghe Cẩm Lệ cách xa khoảng 45 km nên Thọ nhụt chí không đi. Ngờ đâu hai chị em Tường Vi lạI đèo nhau lên tận Đà nẵng. Chắc chắn là có bàn tay đạo diễn của mụ Lý!

Khi ôn Tú quay xe trở lạI, hai chị em Tường Vi còn đứng xớ rớ trước tiệm tạp hóa. Vẫn chưa thấy bóng mụ Lý đâu!

Một màn kịch vồn vã diễn ra sôi nổi…

---TrờI ơi! Tường Vi phải không !? Thọ nhận ra Vi rồi !

Mụ Vi cười gượng gạo, giọng Cẩm Lệ chua chát :

---Tưởng Thọ quên Vi rồi chớ ! Hồi nảy Thọ mới tới gặp Vi mà lại bỏ đi liền làm Vi hơi buồn !

Thọ ôm chầm lấy mụ Vi, siết mạnh hai vai bạn, chưởi thầm mụ Lý gây chi cảnh oái ăm.

Thọ xúc động thật tình :

---Xin lỗi Vi nghe Vi ! Tại mấy chục năm rồi mà ! Trí nhớ Thọ tệ quá !

Mụ Vi thông cảm, đôi mắt long lanh niềm vui :

---Vi vẫn chưa quên Thọ. Nhớ đến Thọ là nhớ « Bánh xe lãng tử »

(Bản nhạc tủ của nhỏ Thọ độc diễn hát và múa, được trao giải thưởng văn nghệ năm học lớp ba trong dịp các trường tiểu học tổ chức Trung Thu. Kỷ niệm khó quên là tối đó nhỏ Thọ 8 tuổi đã chập chờn không ngủ được, cả đêm ôm trong giường phần thưởng một cartable kéo fermeture, model mới nhất!).

Cả bọn họp mặt đông đủ thì trời gần sập tối. Quán mì Quảng trên đường Hoàng Diệu hôm nay vắng khách. Kéo chiếc ghế thấp lè tè ngồi xuống, mụ Thọ vội dặn dò bà chủ nhớ đừng bỏ rau sống. Một mụ chê :

---Mì Quảng mà không có rau thì dở lắm !

Thọ thở dài :

---Tao sợ đau bụng.

Từ hôm về Việt nam đến giờ chưa tới 3 tuần mà bị Tào Tháo đuổi đã 2 lần. Thọ trao đổI vài câu chuyện xã giao với mụ Vi, nhắc nhở mụ Vi ăn thêm chả và ân cần rót nước…, cố ý hết sức dịu dàng làm như chuộc lỗi. Thọ kín đáo quan sát người bạn gái làm ruộng ở nhà quê và so sánh với người bạn chủ hụi, cũng như người bạn may mắn thường nhận viện trợ Mỹ…Một thoáng ngậm ngùi…

Hai chị em Tường Vi ăn xong vội vã dông xe về vì đường xa tối trời. Thọ vừa xỉa răng vừa hớp ngụm nước chè lá vối, đôi mắt hiền từ của dì ghẻ Tào Thị chiếu tướng ngay con Tấm :

---Ê, Lý ! mi chơi chi mà ác nhơn rứa mi ! Mi kêu con Tường Vi tới rồi mi bỏ nó đi Internet. Tao không hề nhớ nó là ai. Nó đứng chơ hơ chẳng đứa mô tiếp thấy tội hết sức !

Mụ Cám Bảo phẫn uất :

---Tao cũng không biết nó là ai nữa ! Từ đường xa lặn lội lên tận đây chớ phải ít đâu ! Con Lý chi lạ !

Mỗi mụ chêm vào một câu. Trừ ôn Tú nét mặt nghiêm trọng, kiểu như thầy tu lâm râm niệm Phật trong đầu cầu cho tai qua nạn khỏi, mắt ôn ngó lơ chỗ khác nhưng tai vẫn nghe ngóng tình hình đang bắt đầu gay cấn…

Mụ Lý chống chế :

---Tao qua Internet có chút xíu chớ đâu có lâu lắc chi mô !

Thọ cười khẩy :

---Đã dính vô Internet rồi thì sức chi mà chút xíu cho được !

Mụ Tấm Lý thút thít khóc.

Cả bọn về lại tiệm tạp hóa nhà mụ Hoàn. Từ nảy đến giờ mụ Lý cúi gầm mặt xuống như con mèo ướt. Bỗng nhiên con mèo ướt ngẩng mặt lên phân trần :

---Chuyện đó đâu có chi mà tụi mi la tao! tụi mi không biết chớ tao thân với con Tường Vi như thân với con Thọ. Nó hiểu tao lắm! nó không giận tao mô !

Nghe nhắc tớI tên mình, Thọ lên tiếng ngay :

---Nó không giận thì tao mừng cho mi. Nếu tao mà bị mi chơi kiểu đó thì tao sẽ tủi thân và tao từ mặt mi luôn.

Mụ Lý vẫn khăng khăng :

---Tao biết tính nó mà !

Thọ lên giọng :

---Cho dù mi biết tính nó nhưng tao thấy mi xử sự không đúng. Nếu nó giàu thì tao kệ nó không nói làm chi. Đằng này mi đã từng kể với tao là nó nghèo, thấy nó đứng một mình chơ hơ không ai tiếp trong bụng tao thật áy náy !

Mụ Thoa chậm rãi :

---Mi muốn kêu nó tới thì mi phải hỏi ý con Bảo với con Thọ trước. Đương không mi kêu nó làm chi !

Một mụ lẩm bẩm :

---Con Lý ưa làm mấy chuyện tào lao !

Một mụ khác che miệng kề tai Thọ nói thật nhỏ:

---Tào lao xịt bộp !

Thọ nín cười.

Mụ Lý oà lên khóc.

Mụ Hoàn rủ tối nay đi phòng trà nghe nhạc nhưng mụ Lý chưa nguôi giận nhất định đòi về. Cả bọn gồm Thoa, Bảo, Thọ, Tú, Hoàn, Thủy, Mai và hai đứa cháu của mụ Hoàn kéo nhau qua phòng trà Ánh Hà đường Hoàng Diệu.

Năm ngoái Thọ đi xem ca sĩ Ánh Hà hát ở phòng trà Hợp Phố đường Lê đình Lý, nhưng năm nay Ánh Hà mở quán riêng làm ông chủ Hợp Phố chới với mất một lượng khách đáng kể. Ca sĩ Ánh Hà có giọng ca mà nếu ta nhắm mắt lại nghe thì ta tưởng Khánh Ly hát. Bên Pháp các giám khảo tuyển lựa ca sĩ quy định đánh rớt thí sinh nào có giọng ca giống một ca sĩ khác nổi danh, bị chê như vậy là bắt chước, không có tính cá biệt. Xứ Việt nam mình hoài cổ nên ca sĩ Ánh Hà là một hiện tượng sốt dẻo và đang trên đài danh vọng của giới ca sĩ Đà nẵng.

Phòng trà Ánh Hà décor ấm cúng. Những ngọn đèn cầy lung linh quanh các cột trụ soi lờ mờ tấm hình nhạc sĩ Trịnh công Sơn. Cả bọn chọn ngồi bàn gần sân khấu, dụng ý thấy rõ mặt mũi ban nhạc. Nam ca sĩ mặc quần sậm và chemise trắng tinh, cổ thắt khô mực, đầu tóc xịt keo thẳng nếp. Nữ ca sĩ mặc áo dài kín từ cổ tới chân, chỉ để lộ hai bàn tay cầm micro. Chủ yếu hát nhạc buồn nên gương mặt ca sĩ hơi có vẻ táo bón.

Một người trong ban nhạc long trọng giớI thiệu nam ca sĩ Minh Thuận. Một mụ gật gù khen cái tên nghe hay lắm ! Thọ nói «  Nam ca sĩ Minh Thuận ở nhà tên Tèo đó bây ! ». Mấy mụ dễ tin cười rộ lên và mỗi lần Minh Thuận xuất hiện với giọng ca truyền cảm thì mấy mụ lại cười khúc khích nhắc đến tên Tèo. Một số ca sĩ hát dọn đường trước vài bản, sau đó bà chủ xuất hiện hát nhạc Trịnh công Sơn. Ánh Hà thuộc vào lứa tuổi sồn sồn, xấu đẹp còn tùy người đối diện. Đúng là ca sĩ có giọng ca nhừa nhựa ma túy giống như ca sĩ Khánh Ly ! Mụ Bảo viết trên tờ giấy nhỏ yêu cầu bài « Áo lụa vàng ». Mụ Hoàn yêu cầu bài « Như cánh vạc bay». Khi thần tượng Ánh Hà lên hát hai bài này thì hai mụ trịnh trọng thay phiên nhau lên sân khấu tặng bà chủ ca sĩ một nhánh hoa hồng tươi (không phải hoa nylon đâu nhá !). Hai mụ còn chơi nổi quấn quanh nhánh hoa một tờ giấy bạc « nặng ký ». Nảy giờ ca sĩ đang thả hồn theo những bài hát êm dịu vẻ mặt buồn da diết, nhưng khi được fan tặng lộc hai lần thì mặt ca sĩ bỗng tươi lên nhếch môi cười nhẹ cũng hai lần.

- đọc tiếp -